Chương 54:
Sau khi ma tu râu quai nón vào nhà rồi cũng không dám lỗ mãng, còn tự mình kể lại rõ ràng mười mươi mọi chuyện.
“Lúc trước kiếm A Thanh ở trong tay vị thành chủ tiền nhiệm, còn đao A Tà là sau này Diệp Tiêu lên làm thành chủ mới có được. Trước đó, cũng không có ai dám nghĩ tới chuyện kết hợp hai cây đao kiếm này lại với nhau.” Đừng nói chỉ là tên, từ tạo hình đến công dụng, đâu có thiếu cái giống nhau. Dù tên có hay như thế nào đi nữa thì có thể biến ra cái gì chứ? Một số tu sĩ vì muốn pháp bảo của mình đặc biệt hơn tất cả mọi người mà đặt tên cho pháp bảo tận mười mấy chữ kia kìa, nhớ cũng nhớ không nổi!
“Nghe nói trong cơ thể thành chủ Diệp Tiêu có huyết thống yêu tộc thượng cổ, có thể nhận ra dị bảo, bởi vậy mới có thể dung hợp một đao một kiếm lại.” Ma tu râu quai nón cảm thán không ngừng, “Đáng tiếc, hai món vũ khí này đều nổi tiếng ngang nhau, trước đây ta còn muốn chiếm được đao A Tà nữa đấy.”
“Ngươi nói ở đây có vỏ đao? Nhưng đao A Tà đã dung hợp thành đèn Thanh Tà, dù có vỏ đao cũng đâu còn ích lợi gì?” Chu Trường Dung không thể không cắt ngan tâm tình cảm thán của ma tu râu quai nón, miễn cho đối phương cứ nói mãi không ngừng.
“Đương nhiên có tác dụng.” Râu quai nón phản bác, “Đao A Tà và kiếm A Thanh là hai mặt khác nhau của đèn Thanh Tà. Đao A Tà đậm sát khí, chủ nhân đầu tiên của nó thấy vậy đã tìm một đại sư luyện khí luyện chế một vỏ đao chuyên dụng cho nó, làm bạn với đao A Tà nhiều năm, cũng đã cùng vinh uy một thể với đao A Tà từ lâu. Đèn Thanh Tà vốn được dung hợp từ đao kiếm mà thành, tự nhiên cũng có được đặc tính giống đao A Tà. Có vỏ đao thì có thể tìm ra vị trí cụ thể của đèn Thanh Tà. Bây giờ đèn Thanh Tà còn đại biểu cho cam kết của chuẩn thánh, giá trị bản thân của vỏ đao này cũng theo chiều nước dâng thuyền dâng rồi.”
Nói chung, bản thân vỏ đao A Tà không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng nó có thể hấp dẫn đao A Tà, hấp dẫn đèn Thanh Tà, xoay người một cái nó lập tức trở thành bảo bối độc nhất vô nhị.
Bây giờ, bảo bối giấu ở trong nhà này, đương nhiên râu quai nón sẽ vô cùng kích động.
“Tại sao ngươi lại biết được điều này?” Chu Trường Dung vô cùng tò mò.
“Bởi vì sư phụ ta chính là chủ nhân đời trước của đao A Tà chứ sao.” Ma tu râu quai nón trả lời, “Nãy giờ ta vẫn chưa tự giới bản thân, ta tên Mạc Hàn, là đồ đệ của ma đao. Sư phụ ta một lòng si mê đao, đao A Tà chính là pháp bảo tùy thân của người, chỉ là sau khi sư phụ ta ngã xuống, đao A Tà này cũng mất tung tích, ta đã tìm kiếm khắp nơi. Vậy mà đợi tới khi ta biết tin về đao A Tà thì nó đã trở thành một phần của đèn Thanh Tà. Vỏ đao này, cũng phải khó khăn cực khổ lắm ta mới tìm được.”
Về phần tại sao đao và vỏ đao lại tách ra thì không biết.
“Ngươi tìm được vỏ đao, vậy sao lại không lấy được nó?” Chu Trường Dung vẫn cảm thấy kỳ lạ.
“Khụ, ta không dùng đao.” Mạc Hàn hơi ngại, mà có đám râu che nửa mặt hắn nên cũng khó nhìn ra vẻ ngại ngùng, “Tuy sư phụ ta dùng đao nhưng ông lại không thích dạy người. Hơn nữa, ta thích dùng kiếm hơn, bởi vậy, sư phụ cứ mắng ta không biết cố gắng, nhiều lần còn muốn vứt ta ra chỗ khác tìm đồ đệ mới nữa. Vỏ đao này ở cùng một chỗ với đao A Tà đã lâu, trên vỏ dính đầy sát khí, tuy ta có thể tiếp cận nó nhưng lại không thể lấy nó ra, nếu dùng sức quá mạnh, có khi vỏ đao sẽ bị ta phá hư mất. Nhưng mà có lần ta rút nó ra, không cẩn thận đụng phải cấm chế phong ấn sát khí trên nó, trong khoảng thời gian ngắn không thể lại gần.”
Vì thế, Mạc Hàn không thể cùng sinh sống với vỏ đao trong cùng một mái nhà, lại không thể ra mặt ngăn cản không cho người khác vào ở, cuối cùng chỉ có thể đánh nhau với những người ở đây, để khỏi có người vào ở. Mắt thấy kế hoạch sắp thành công, ai ngờ Chu Trường Dung lại hiên ngang vào ở chứ?
“Chẳng phải bây giờ ngươi vào đây được rồi sao?” Chu Trường Dung khẽ cau mày, “Ta không nhận ra chút dị động nào.”
“Đó là lý do tại sao ta thành thật thú nhận như vậy đấy.” Mạc Hàn nhún vai, vô cùng bất đắc dĩ, “Theo lý mà nói thì ta không thể bước vào viện tử này nửa bước, nếu không vỏ đao sẽ phản ứng. Nhưng mà bây giờ ở nhà này lại có một luồng khí tức mạnh mẽ hơn chế ngự nó, cho nên ta mới có thể đi vào mà không gặp bất kì vấn đề gì. Mà ta nói này người anh em, có phải ngươi hoàn toàn không biết đạo lữ của mình mạnh như thế nào đúng không?”
Không, ta biết rất rõ.
Chỉ là ta không ngờ Sư Vô Cữu đã thông minh hơn chút, vậy mà không để lộ ra sơ hở nào. Không giống như ở Xuân Đằng tiểu trấn lúc trước, Sư Vô Cữu theo bản năng tiết lộ ra không ít dấu vết.
Ai.
Nghĩ vậy, Chu Trường Dung cảm thấy khá mất mát.
“Thì ra là vậy.” Nếu Chu Trường Dung đã biết điều mình muốn biết đương nhiên không cần Mạc Hàn ở lại nữa, “Xin các hạ rời đi đi, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói bí mật ra ngoài, cũng không tạo bất lợi cho ngươi.”
“Khoan đã.” Mạc Hàn không ngờ Chu Trường Dung lại có thể qua cầu rút ván như vậy, “Ta có điều kiện.”
Còn chưa bàn điều kiện gì mà, sao ngươi có thể đuổi là đuổi chứ?
“Ngươi dựa vào đâu để bàn điều kiện với ta? Điều ta muốn biết, ngươi đã nói rồi.” Chu Trường Dung hỏi ngược lại, “Còn những thứ khác, tạm thời không cần ngươi hỗ trợ. Mời rời đi cho.”
Nói xong Chu Trường Dung đưa tay đẩy một cái, muốn đuổi Mạc Hàn ra ngoài.
“Sao mà không cần?” Mạc Hàn gắt gao vịn chặt cửa, “Ngươi biết vỏ đao kia giấu ở đâu không? Chỗ của vỏ đao này vô cùng bí ẩn, đã nhiều người ở nhà này lắm rồi mà có ai phát hiện ra đâu. Ta biết ngươi lợi hại, một mình ta không vào phủ thành chủ thành A Thanh được, chỉ cần các ngươi đồng ý mang ta và vỏ đao theo, ta sẽ có cách lợi dụng vỏ đao tìm ra đèn Thanh Tà.”
“Với tu vi chuẩn ma tôn của các hạ, muốn vào phủ thành chủ không khó.” Chu Trường Dung tiếp tục đẩy hắn ra ngoài, “Mang theo một người không rõ lý lịch như ngươi, ta sợ sẽ bị Diệp thành chủ đuổi ra ngoài.”
“Lý lịch của ta rất trong sạch.” Mạc Hàn trợn trắng mắt, “Ít nhất trong sạch hơn các ngươi. Ta chỉ muốn hỏi thăm thành chủ Diệp Tiêu nguyên nhân sư phụ ta chết thôi, tuy sư phụ đối với ta không tốt nhưng dù sao cũng có công ơn nuôi dưỡng. Rốt cuộc Diệp thành chủ làm thế nào lấy được đao A Tà, một mình ta hoàn toàn tra không được. Các ngươi nghĩ ta chưa thử gặp Diệp thành chủ bao giờ sao? Ta đi mấy lần rồi, lần nào cũng không tiếp khách!”
“… Nhưng thoạt nhìn các hạ không giống kiểu người chịu nghe lời.” Chu Trường Dung làm bộ nói, “Nếu bọn ta vất vả lắm mới được vào phủ thành chủ, gặp thành chủ Diệp Tiêu, kết quả ngươi bay thẳng ra hỏi nguyên nhân cái chết của sư phụ ngươi, lúc đó chẳng phải cảnh tượng đẹp đẽ gì cả. Không được, ta không thể mang ngươi theo.”
“Ta nghe lời ngươi có được không?” Mạc Hàn nóng nảy, kích động hỏi.
“Thật?”
“Đương nhiên thật.”
“Vậy thì còn có thể nói chuyện.” Chu Trường Dung buông tay, khẽ mĩm cười, “Nào nào nào, mời ngồi.”
… Có phải lật mặt hơi nhanh rồi không người anh em?
Mạc Hàn vẫn còn chút ngất ngây, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần, trong tay đã cầm sẵn chén trà, hơn nữa nước trà là nhờ Chu Trường Dung rót.
Người này có vấn đề!
Chắc chắn người này có vấn đề!
Ánh mắt Mạc Hàn nhìn Chu Trường Dung lập tức cảnh giác hơn không ít, “Ngươi… Có phải ngươi dùng yêu pháp gì lên người ta đúng không?”
Sao hắn chỉ mới hàn huyên với người này có một chút mà đã kể sạch sành sanh tất cả mọi chuyện ra rồi?
Yêu pháp gì chứ? Cùng lắm chỉ dùng chút thuật Ma Quỷ Mê Hoặc thôi.
Để an toàn, lượng pháp thuật Chu Trường Dung dùng rất nhỏ, hiệu quả chầm chậm, không ngờ tên Mạc Hàn lại không phát hiện ra? Nhưng mà uy lực của loại pháp thuật này cũng không lợi hại đến vậy, nó chỉ có thể giảm bớt lòng cảnh giác của người khác, làm cho tư duy người đó trở nên chậm chạp hơn bình thường một chút.
Không ngờ hiệu quả tốt đến kì lạ.
Chỉ có thể nói, Mạc Hàn quá đơn thuần.
“Tu vi ta chỉ mới là thiên ma, sao có thể làm yêu pháp gì chứ?” Chu Trường Dung tuyệt đối không thừa nhận, “Chẳng bằng nói, ta và Mạc đạo hữu có duyên. Ta vừa đến, đã chọn ngay tòa nhà này, lại đúng lúc quen biết được Mạc đạo hữu, mục tiêu cũng đồng lòng giống nhau, bởi vậy ta và ngươi như vừa gặp đã quen, cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.”
Nếu không phải vừa nãy mới bị lừa, lời này, nói không chừng Mạc Hàn sẽ tin.
Nhưng Chu Trường Dung nói một câu rất đúng, đó chính là hắn chỉ vừa mới đạt tu vi thiên ma, thấp hơn mình nhiều, nếu dùng pháp thuật sao mình có thể không phát hiện?
Đáp án chính là, có đại đạo thánh binh trong tay, đương nhiên có thể xóa bỏ dấu vết sử dụng pháp thuật rồi.
Hơn nữa Chu Trường Dung còn là một cao thủ am hiểu dẫn dắt, hai cái kết hợp với nhau, muốn moi móc thông tin từ miệng Mạc Hàn chẳng khó chút nào.
“Ngươi và ta phải định ra khế ước, ta mới nói cho các ngươi biết chỗ giấu vỏ đao.” Bây giờ Mạc Hàn đã tỉnh táo hơn, dù sao cũng là tu vi chuẩn ma tôn, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của pháp thuật, chỉ cần một chút thời gian mà thôi.
Vì lý do an toàn, Chu Trường Dung không sử dụng pháp thuật lại nữa.
“Cái này…”
“Không cần.”
Chính lúc Chu Trường Dung đang muốn trò chuyện tán gẫu tiếp, Sư Vô Cữu đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, trực tiếp sãi bước đi vào, cùng lúc đó, trong tay Sư Vô Cữu còn cầm một cái vỏ đao toàn thân trắng như tuyết.
“Hẳn là nó. Lúc trước vừa vào bản tọa đã nhận ra trong nhà này có một cỗ sát khí không bình thường, đúng là giấu rất kĩ nhỉ, bố trí nhiều trận pháp và ảo cảnh như vậy, nếu nhãn lực bản tọa không phi phàm, thiếu chút nữa đã bỏ qua nó.”
Vốn ban đầu Sư Vô Cữu không muốn nhúng tay vào chuyện này, còn tên ma tu kia hắn chỉ muốn để cho Chu Trường Dung luyện tập chút, không hi vọng Chu Trường Dung có thể thắng, chỉ muốn nhìn thử xem Chu Trường Dung có thể làm tới mức độ nào mà thôi.
Không ngờ, tên chuẩn ma tôn này đúng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoàn toàn không chống lại nổi thế tiến công của Chu Trường Dung.
Nếu vỏ đao này có liên quan đến đèn Thanh Tà thì cũng liên quan đến chuyện mình khôi phục tu vi, sau khi Sư Vô Cữu biết đương nhiên sẽ không tiếp tục kéo dài thời gian, trực tiếp tìm vỏ đao ra.
Có cái gì quan trọng hơn so với lấy đèn Thanh Tà, đợi tới khi mình khôi phục tu vi, trong cửu thiên thập giới này, còn nơi nào mà mình không thể đi?
Tầm mắt Mạc Hàn lại không đặt trên vỏ đao A Tà mà ngơ ngác nhìn Sư Vô Cữu, con ngươi gần như muốn xoay xoay.
“Trời ơi, trên thế giới này có người giống thần tiên như vậy sao?” Mạc Hàn tấm tắc, không cam lòng dời hai mắt sang chỗ khác, ánh mắt nhìn Sư Vô Cữu vô cùng tham lam.
Chu Trường Dung theo bản năng chắn trước mặt Mạc Hàn.
Kỳ lạ, trước đây Sư Vô Cữu cũng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, lúc đó mình đâu phản ứng thái quá gì đâu, sao bây giờ lại cảm thấy không thoái mái?
Sư Vô Cữu thấy hành động của Chu Trường Dung, không tự chủ được hơi câu khóe miệng.
“Mạc đạo hữu, vỏ đao A Tà đã ở trong tay đạo lữ của ta.” Chu Trường Dung cố ý nói, trọng điểm là bốn chữ “đạo lữ của ta”.
Nhưng Mạc Hàn hoàn toàn không bị dọa.
Hoặc là nói, loại sinh vật như nhóm ma tu, lúc họ gặp phải người mình muốn hoặc thứ mình muốn sẽ vô cùng cố chấp.
“Vị… vị ma tôn này.” Mắt Mạc Hàn tự động vô hình hóa Chu Trường Dung, một mực chú ý nhìn Sư Vô Cữu, “Tuy ngài không thiếu đạo lữ, nhưng có thiếu tiểu sủng không? Ta quen biết rất nhiều ma tu, ai ai cũng đẹp cũng thông minh hết, kiểu tính cách gì cũng có, bảo đảm ngài hài lòng, lúc đó, chỉ cần ngài cho phép ta đi theo cùng nhau hầu hạ là được.”
Trong mắt Mạc Hàn, thực lực Sư Vô Cữu chắc chắn không chỉ ở đẳng cấp ma tôn, nói không chừng đã gần chuẩn thánh, không biết đại ma đầu có một không hai này từ đâu chui ra nữa? Càng đáng sợ hơn, nhan sắc đại ma đầu này lại còn xuất sắc như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Nói không chừng tầng trời Thị Phi bọn họ sau này sẽ xuất hiên thêm một vị chuẩn thánh nữa đấy.
Làm tiểu sủng của chuẩn thánh, không