“Cậu, cậu đang nói cái gì!? Ai, ai mà thèm tò mò về cậu chủ! " Dùng mắt thường mà nhìn cũng thấy được mặt Đường Tiểu Nhu đã đỏ lên, cô liền quay đầu lại.
Phương Vũ liếc nhìn cô một cái, nói: “Hôm qua cô nói có hai loại dược liệu không thể mua được, là hai loại nào?”“! A? Ờ! Là hai loại này, tôi đã ghi vào sổ ghi chép trong điện thoại rồi.
” Đường Tiểu Nhu bị hai câu ban nãy của Phương Vũ làm cho tâm tình rối loạn, nhất thời phản ứng có chút chậm chạp.
Cô lấy điện thoại ra, mở sổ ghi chú rồi đưa đến trước mặt Phương Vũ.
“Nguyệt Nha Hoa, còn có Cửu Tinh Thảo, chúng tôi đã hỏi qua mấy mươi nhà thuốc rồi nhưng bọn họ đều nói là chưa từng nghe qua tên của hai loại dược liệu này.
”Phương Vũ nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hai loại dược liệu này chắc là ở nhà tôi có, hôm nay đợi tan học rồi cô đi cùng tôi đến lấy đi.
”“Có thật không? Tốt quá rồi!" Đường Tiểu Nhu ngạc nhiên mừng rỡ nói, đối mắt đen láy long lanh phát ra ánh sáng.
“Nhưng tôi có một điều kiện, từ giờ cho đến lúc tan học, cô không được nhìn tôi nữa.
” Phương Vũ nói.
Đây là điều kiện gì vậy chú!“Không nhìn thì không nhìn, ai thèm nhìn cậu!" Đường Tiểu Nhu hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Buổi chiều tan học, Đường Tiểu Nhu đi theo sau Phương Vũ ra cổng trường.
“Nhà cậu ở đâu? Để chú Tứ chở chúng ta đi.
" Đường Tiểu Nhu nói.
Phương Vũ lắc đầu, nói: “Tôi đã quen đi bộ về nhà rồi.
"“Vậy cũng tốt, để tôi nói với chú Tứ một tiếng đã.
" Đường Tiểu Nhu chạy chậm đến chỗ chiếc xe đang đậu phía trước.
Nghe Đường Tiểu Nhu nói muốn tới nhà Phương Vũ, mà còn không cần ông đi cùng, Đường Tứ cảm thấy có chút nguy hiểm.
Mặc dù y thuật của Phương Vũ đã giành được tín nhiệm của Đường Minh Đức, nhưng việc này liên quan đến an nguy cá nhân của Đường Tiểu Nhu nên Đường Tứ nhất định phải thận trọng cảnh giác.
Hơn nữa, việc làm của Phương Vũ cũng rất kỳ quái.
Rõ ràng là có thể ngồi xe mà lại cứ nhất quyết muốn đi bộ.
Có phải cậu ta đang có mưu đồ gì không?“Tiểu thư, tôi phải hỏi ý ông chủ đã! " Đường Tử nói.
“Chủ Tử việc nhỏ thế này phải nói với cha cháu làm gì? Đợi cháu mang dược liệu về nhà sẽ cho cha một bất ngờ.
" Đường Tiểu Nhu ngăn cản nói.
Nói xong, sợ Phương Vũ đứng đợi khó chịu, lại nói: “Chú Tứ, cứ như vậy đi, con đi trước nha.
”“Tiểu thư! " Đường Tứ vẫn còn muốn gọi Đường Tiểu Nhu lại nhưng cô đã chạy mất rồi.
Đường Tứ nghĩ ngợi, liền quyết định lái xe chạy theo phía sau Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu.
Như vậy thì dù Phương Vũ có ý đồ làm loạn gì thì Đường Tứ cũng có thể kịp thời đến cứu.
Cũng ngay lúc đó, Dương Húc vừa bước ra cổng trường liền nhìn thấy Đường Tiểu Nhu chạy về phía Phương Vũ, rồi liền cùng nhau rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc