Ánh mắt Phương Vũ trống rỗng, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận.
Không thể tưởng tượng nổi, đây lại là ánh mắt của một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi.
Phương Vũ rất nhanh liền quay đầu đi.
Hà Văn Thành sợ hãi khắp người run rẩy, liên tục cầu xin được tha thứ, quần cũng đã ướt một mảng luôn rồi.
Phương Vũ mặt không biến sắc, đá một cước vào đầu gối phải của Hà Văn Thành.
"Răc!"m thanh xương cốt vỡ vụn làm người ta sợ hãi vang lên.
“Nếu còn có lần sau nữa, tôi sẽ vặn gãy cổ ông.
" Phương Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong liền xoay người, nhìn về phía Đường Tiểu Nhu: “Đi thôi, nhà tôi ở ngay phía trước không xa nữa.
"Còn về vẻ mặt hoảng sợ của Đường Tứ thì Phương Vũ cũng chẳng quan tâm, cậu đã sớm biết chuyện Đường Tứ lái xe đi theo phía sau rồi.
Đường Tiểu Nhu kêu lên một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức quay sang hỏi Đường Tú: “Chú Tứ sao chú lại ở đây?”“Tôi lo lắng cho an nguy của tiểu thư nên mới chạy đến.
" Đường Tú nói.
“À! Vậy chú đem xe qua đây đi, đợi cháu lấy được thuốc rồi sẽ đi cùng chú.
” Nói xong liền lon ton chạy theo Phương Vũ.
Đường Tứ nhìn hai mươi mấy tên côn đồ đang nằm dưới đất, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Ông là một võ sĩ 8 đẳng, vốn đã được xem là cao thủ rồi.
Bị hơn hai chục tên côn đồ tay cầm vũ khí lao vào tấn công thì ông tự thấy có thể tạm ứng phó nổi, có điều đến một cọng tóc cũng không bị tổn hại gì thì hoàn toàn không thể có khả năng đó.
Vậy mà Phương Vũ lại làm được, đã vậy còn biểu hiện rất dễ dàng nữa.
Từ lúc Đường Tú phát hiện có chuyện xảy ra, đậu xe, xuống xe, chạy đến, trong khoảng thời gian chưa đầy hai phút này vậy mà Phương Vũ đã đánh hơn hai chục tên côn đồ nằm ra đất rồi.
Đây là thứ sức mạnh gì vậy?Lại thêm ánh mắt vô tình lộ ra lúc nãy của Phương Vũ.
“Tên này tuyệt đối không phải người bình thường!”Đường Tiểu Nhu đuổi theo Phương Vũ, nhìn cánh tay phải của Phương Vũ nhỏ giọng hỏi: “Phương Vũ tay cậu không sao chứ? Chúng ta có cần đến bệnh viện không?"“Tôi không sao.
" Phương Vũ nói.
“Sao có thể không sao chứ!?" Đường Tiểu Nhu có chút lo lắng nói.
Lúc nãy Phương Vũ đỡ cho cô một gậy, đến gậy sắt cũng gãy luôn thì tay sao có thể không sao được chứ?“Tôi nói không sao chính là không sao.
” Phương Vũ nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, nhàn nhạt nói.
Đường Tiểu Nhu còn muốn nói nữa nhưng sợ Phương Vũ mất hứng rồi không đưa cô đi lấy thuốc nữa nên đành không nói gì nữa.
Đi theo phía sau Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu chăm chú nhìn bóng lưng Phương Vũ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng.
Nhớ lại dáng vẻ oai phong lúc nãy của Phương Vũ, tim cô liền đập nhanh một chút.
“Cậu ấy với mình cũng tầm tuổi nhau, vậy mà sao có thể lợi hại như vậy chứ?" Đường Tiểu Nhu cắn cắn môi, thầm nghĩ.
Ba phút sau, Phương