Mùa mưa kéo dài, một khi Hoài Lâm vào mùa mưa, màn mưa liền giống như một quyển sách trường thiên kéo dài, đem cả Lâm Hoài bao phủ trong đó, xa xa nhìn lại, hư ảo mơ hồ.
Đồng dạng cảm giác không đúng, còn có Lan cô nương và Hứa Nhược Mai.
Giọt mưa thưa thớt rơi vào mái nhà cong vút, rì rầm rung động.
Bên trong sương phòng, một mảnh yên tĩnh.
Lan cô nương nhìn khí sắc Hứa Nhược Mai, đưa tay qua, cẩn thận bắt mạch cho nàng, ôn nhu hỏi: "Vẫn là không có cảm giác sao?"
Thân thể Hứa Nhược Mai đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là vẫn nói không ra tiếng, ít nhất nửa người trên là có thể động, nàng đặt tay vào lòng bàn tay Lan cô nương, bắt đầu viết chữ.
Nhiều ngày qua, hai người bọn họ dùng cách này để giao lưu.
"Ngải... Cứu... Thần... Khuyết..."
Lan cô nương lẩm bẩm chữ Hứa Nhược Mai viết, hí mắt cười, "Được không."
Hứa Nhược Mai chỉ chỉ chính mình, ý nói tự mình quyết định sẽ thử.
"Này cũng không được!" Lan cô nương nghiêm túc lắc đầu, "Ngươi kích động như vậy, ai biết tay ngươi có thể nắm được bao lâu? Vạn nhất đột nhiên lại tê liệt, lập tức in dấu xuống, chậc chậc, đó chính là thêm một vết sẹo xấu a."
Hứa Nhược Mai không phục bắt lấy tay Lan cô nương, một chữ một chữ viết, "Ta... Có thể..."
"Ta sao có thể nhìn bệnh nhân của ta xuất hiện thêm một vết thương mới." Lan cô nương nắm chặt tay Hứa Nhược Mai, không cho nàng viết tiếp, cười nói, "Cho nên, ngươi phải nghe lời ta."
Hứa Nhược Mai mở to hai mắt nhìn, yết hầu ư ư dùng sức, lại vẫn không phát ra được tiếng, nàng gấp đến độ trừng mắt với Lan cô nương vài lần.
"Không phục?" Lan cô nương cong mắt cười đến thoải mái, "Ngươi tới mắng ta nha? Nếu có thể nói ra lời mắng ta, ta đây theo ý ngươi!"
Hứa Nhược Mai tức giận đến hít vài ngụm khí, nghẹn một bụng lời nói, lại nói không nên lời một câu.
Lan cô nương nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, càng thêm khiêu khích cười nói: "Ta đếm đến ba, mau chút mắng ta, nếu không mắng được, ta cần phải cởi xiêm y ngươi ra."
"..." Hứa Nhược Mai hoảng sợ rụt lui, trăm triệu lần không nghĩ tới Miêu Cương nữ tử này làm việc, nói chuyện kinh thế hãi tục như vậy, nữ tử cởi y phục nữ tử, đây là ý tứ như thế nào?
"Một." Lan cô nương cố ý khuynh thân tới gần Hứa Nhược Mai, nhìn nàng bị ép tới bên tường, không đường thối lui.
Miêu Cương nữ tử này lại vẫn thản nhiên cười như vậy, rõ ràng hẳn là chán ghét, nhưng vì sao trong lòng lại dâng lên một tia nhiệt ý mong chờ?
Hứa Nhược Mai vươn hai tay giữ lại bờ vai Lan cô nương, dùng sức ngăn cản nữ tử này tới gần.
"Hai." Lan cô nương biết, khí lực hai tay Hứa Nhược Mai chưa khôi phục nhưng cũng đã được bảy phần, ngón tay hơi hơi dùng sức, liền mở hai bàn tay Hứa Nhược Mai ra, hai tay chống đỡ bên cạnh người Hứa Nhược Mai, tà mị cười, tinh tế ngửi mùi thơm trên người Hứa Nhược Mai, ngả ngớn nói một câu, "Tiểu thư thơm quá."
Hứa Nhược Mai kinh ngạc nhìn gương mặt Lan cô nương, vì sao, sâu trong lòng không phải là hoảng sợ? -- đôi mắt như nước, mâu quang sáng ngời, phản chiếu trong con ngươi như mặt hồ kia, hốt hoảng, khiến người ta như có chút men say.
"Ba!" Lan cô nương không hề cho nàng cơ hội, gọn gàng kéo vạt áo Hứa Nhược Mai.
"Làm...càn!"
Kinh hãi hô lên, giọng nói đã lâu không nghe của Hứa Nhược Mai cuối cùng cũng từ yết hầu xé rách phát ra.
Lan cô nương dừng động tác, gật đầu cười nói: "Nói ra được rồi, ngươi xem, cổ y chúng ta cứu người tuy rằng đi đường tà đạo, nhưng kết quả đều là có thuốc để trị bệnh giống nhau không phải sao?"
Nguyên lai nàng là vì ép mình phát ra tiếng...
Không phải... Không phải thật sự khinh bạc nàng...
Tâm của Hứa Nhược Mai loạn như ma, sau khi thoải mái, lại phát giác đáy lòng lặng yên tự nhiên dâng lên một tia mất mác.
Lan cô nương đột nhiên bắt lấy tay Hứa Nhược Mai, đặt lòng bàn tay áp lên mặt mình, hí mắt vuốt ve một chút.
"Ngươi... Ngươi làm cái gì?!" Hứa Nhược mai vội vàng rút tay về.
"Ân, thân nhiệt giống với ta chút, xem ra sau khi kích ngươi, khí huyết cũng tăng lên không ít."
Hứa Nhược Mai lại một lần nữa giật mình, nguyên lai Miêu Cương cô nương này mỗi một lần nhìn như hành động ngả ngớn, trên thực tế đều là trị liệu cho mình. Xem phản ứng của mình.
Lan cô nương trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nhược Mai, cúi đầu cầm vạt áo Hứa Nhược Mai.
Hứa Nhược Mai xấu hổ đè lại tay nàng, "Ngươi... Này... Này...ta có thể tự mình làm..."
Lan cô nương cười nhẹ, buông tay, nói: "Hứa tiểu thư có thể yên tâm, ở Miêu Cương, các lão nhân thường nói, ông trời có mắt, nếu làm việc quá mức hoang đường, trời sẽ giáng xuống ngũ lôi oanh đỉnh." Nói xong, ý cười của Lan cô nương thêm nhiều, đứng lên, "Ta cũng không dám thực kinh bạc ngươi, ta còn để ý mạng nhỏ của ta."
Hứa Nhược Mai trừng mắt liếc nhìn Lan cô nương một cái, sẳng giọng nói: "Ta còn... Còn tưởng rằng... Miêu Cương nữ tử các ngươi... Đều làm việc hoang đường như vậy..."
"A, Hứa tiểu thư thật sự hiểu lầm ta, ta chỉ là vì lo chữa bệnh cho ngươi a."
"Như thế... Như thế liền tốt...."
Hứa Nhược Mai lặng yên thở phào nhẹ nhõm, lưng nàng dán sát vào vách tường, trái tim bối rối nhảy không ngừng.
Bên ngoài mưa chung quy đã tạnh, ốm đau trên người cũng chuyển biến tốt đẹp, tự nhiên, có gặp nhau, sẽ có ly biệt.
Không phải thường ly biệt thì cũng có ngày gặp lại.
Cũng không phải mỗi khi gặp lại, đều có ngày quay lại.
Khi Hứa Nhược Mai rốt cục khỏi hẳn, cũng là thời điểm Lan cô nương rời đi. Hứa đại phu vì tạ ơn Lan cô nương, ngày hôm đó cố ý chuẩn bị tiệc rượu, thỉnh Lan cô nương dự tiệc rượu.
Hứa Nhược Mai biết, Miêu Cương nữ tử hoặc nhiều ít cũng uống rượu, mà khi nàng ngồi xuống, nàng phát hiện hôm nay Lan cô nương có chút không giống với ngày thường.
Lan cô nương uống một hơi cạn sạch từng chén từng chén, mặc dù trên mặt tràn đầy tươi cười, nhưng khóe mắt lại nhẫn nhịn nước mắt, vờ như bị sặc rượu chảy nước mắt, càng giống như bởi vì luyến tiếc mà khóc.
Không muốn...
Đúng vậy, một tháng này, hai người nhàn hạ, thường thường trao đổi y thuật, cảm khái đối với nhau, còn hận sao gặp nhau muộn.
Bất luận trung y chính đạo, hay là cổ y tà