Còn trẻ nhất thời khờ dại, hết sức lông bông, sau một đêm ân ái, hai người cùng nhau hứa hẹn.
"Nhược Mai, nàng có bằng lòng cùng ta đi khắp nơi tế thế thiên hạ không?"
"Nàng muốn ta cùng nàng trốn?"
"Không phải trốn, mà là đi đến chân trời góc bể, ta và nàng, chúng ta cùng nhau đi chu du, cùng nhau giúp người trị bệnh."
"Ta..."
"Nhược Mai, hiện tại ta không ép nàng quyết định, sáng mai ta rời đi, cách ba ngày, giờ tý, ta sẽ chờ nàng ở cổng phía nam Lâm Hoài thành, nếu nàng nghĩ xong, chúng ta liền cùng nhau đi, giang hồ lớn như vậy, chắc chắn sẽ có nơi cho chúng ta dung thân."
Lan cô nương chân thành nói, nàng miêu tả cảnh đẹp giang hồ, là thứ mà Hứa Nhược Mai vẫn hướng đến.
"Ân." Hứa Nhược Mai dựa vào lòng ngực của Lan cô nương, khóe miệng gợi lên một nụ cười ngọt ngào, nàng bình yên khép đôi mắt lại, giống như đã nhìn thấy tương lai mỗi ngày được tiêu dao khoái hoạt, chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói, "Lan, ta sẽ không để nàng chờ ta lâu..."
Lan cô nương cười nhẹ, ôm chặt người trong lòng, nàng nhìn trên giường một đôi hoa sen mới nở, cong mi cười, "Nhược Mai, mặc kệ bao lâu, ta đều chờ nàng."
Một câu chờ này, Lan cô nương trăm triệu lần không nghĩ tới lại đợi được tin Hứa Nhược Mai đính hôn cùng Thiếu chủ Linh Xu Viện Thương Đông Nho.
Màn đêm buông xuống, muốn đi hỏi một câu vì sao? Lan cô nương lặng yên rời khỏi cổ y cốc.
"Lan sư tỷ, ngươi muốn đi đâu?" A Trúc ở cửa cốc gọi Lan cô nương, "Tối nay nếu ngươi bước ra khỏi cổ y cốc, sư phụ nhất định cho ngươi là phản bội sư môn, ngươi có biết sư phụ có bao nhiêu loại thủ đoạn thanh lý môn hộ!"
Lan cô nương lắc đầu gấp giọng nói: "Ngươi tránh ra! Tối nay ta nhất định phải đi hỏi Nhược Mai, vì sao đính hôn cùng Thương Đông Nho?!"
"Nhược Mai? Là Hứa gia, Hứa Nhược Mai?" A Trúc dang hai tay ra, ngăn lối đi phía trước, "Không, ta sẽ không cho ngươi đi gặp hồ ly tinh kia, ta không muốn ngươi bị sư phụ..."
"Nếu đã không có nàng, ta sống không bằng chết!" Lan cô nương cắn răng nói xong, chỉ cảm thấy sau lưng bay đến một trận gió lạnh lẽo, nàng bối rối quay đầu lại thì phát hiện sư phụ quỷ mị đã đứng ở sau lưng nàng từ lâu.
"Sống không bằng chết? Ha hả, A Lan, là ai làm cho ngươi sống không bằng chết? Thế nhưng cho ngươi có lá gan lớn như vậy, ngay cả sư phụ đều có thể từ bỏ!" Sư phụ quỷ mị tức giận quát.
Lan cô nương bỗng dưng quỳ xuống, rơi lệ dập đầu, "Sư phụ, cầu ngươi thành toàn Lan nhi, ta chỉ muốn đi hỏi một lần rõ ràng! Van cầu ngươi, thả ta đi đi! Van cầu ngươi! Van cầu ngươi!"
Sư phụ lạnh lùng nhìn Lan cô nương vừa dập đầu vừa van xin, nguyên bản trên gương mặt không biểu lộ gì dần dần tối sầm âm trầm, hắn nắm chặt mộc trượng, tay không khỏi run rẩy, đột nhiên quát chói tai một tiếng, "Đủ rồi!"
"Sư phụ, cầu ngươi buông tha Lan sư tỷ đi!" A Trúc kinh hãi vội quỳ rạp xuống bên cạnh Lan cô nương, "Sư phụ, cầu ngươi!"
Sư phụ nặng nề thở dài, trầm giọng nói: "A Lan, ngươi là nhân tài mười năm hiếm thấy của cổ y vu thuật, sư phụ cho ngươi một cơ hội."
Lan cô nương vui mừng, gật đầu nói: "Cảm ơn sư phụ!"
"Trước ngươi đừng vội cảm tạ ta, sư phụ muốn cùng ngươi đánh cược." Giọng nói sư phụ trước sau lạnh lẽo, "Miêu Cương chúng ta đều là người thẳng tính, cũng không có nhiều tâm tư quanh co, ngoằn ngoèo, nhưng mà người Lâm Hoài thì không giống như vậy. Sư phụ tin tưởng, ngươi chỉ là nhất thời bị quỷ mê tâm hồn, nếu ngươi nọ căn bản không đáng để ngươi phó thác chân tình, ta muốn ngươi cả đời ở lại trong cốc, nghiên cứu cổ y thuật, đem tinh thâm cổ y của ta truyền thừa đi."
"Nếu là nàng đáng giá thì sao?" Lan cô nương nhịn không được hỏi.
"Nếu nàng đáng giá, ngươi có thể đi, ta coi như không có đệ tử như ngươi." Sư phụ nặng nề nói xong, nhìn về phía A Trúc, "A Trúc, ngươi làm chứng, sư phụ không phải ác nhân không nói đạo lý."
"Ân!" A Trúc mãnh liệt gật đầu, thiên hạ này, không có ai có thể đau lòng sư tỷ hơn so với nàng.
Lan cô nương vội vàng đứng lên, cảm kích nói: "Vậy... Sư phụ, ta đi đây!"
"Đi thôi." Sư phụ bình tĩnh nói xong, nhìn A Trúc liếc mắt một cái, "Ngươi ở lại đây."
"Sư phụ, ta muốn cùng sư tỷ..."
"Ngay cả ngươi cũng không nghe lời sư phụ nói sao?"
"Ta... Không dám..."
"A Lan, đi thôi!"
"Ân!"
Nhìn thấy Lan cô nương đi xa cũng không quay đầu lại, trái tim A Trúc như bị kiến cắn, nàng không cam lòng quay đầu lại nhìn nhìn sư phụ, "Sư phụ, ngươi cứ như vậy cho sư tỷ đi sao? Ta sợ nàng sẽ không trở lại nữa..."
"Sự ở con người, ta đã tìm ra truyền nhân cổ y của mình, sao lại có thể để nàng cứ như vậy rời đi?" Sư phụ đột nhiên thanh lãnh nở nụ cười, "A Trúc, ngươi tới, giúp vi sư làm vài việc đi..."
"Vâng!"
Lan cô nương trực tiếp đi tới Hứa phủ, nàng kinh ngạc nhìn thấy khắp nơi Hứa phủ treo đèn lồng đỏ thẫm, trong lòng tràn đầy cảm giác chua xót.
Hiện giờ hạ nhân Hứa phủ trong ngoài đều rất bận rộn, nàng như vậy tùy tiện đến quấy rầy, thật sự là liều lĩnh.
Cho nên Lan cô nương lựa chọn tin tưởng giao hẹn với Hứa Nhược Mai. Vì thế nàng lẳng lặng đi tới cửa phía Nam thành, mỗi đêm chờ đợi, mỗi đêm đều như là thiêu đốt tâm can.
Một đêm lại một đêm, đêm này rồi tới đêm kia, thẳng đến hai tháng sau, trước đêm Hứa Nhược Mai xuất giá, Lan cô nương nghĩ một đêm này, nếu đợi Hứa Nhược Mai không đến, như vậy, cho dù ngày mai có cướp dâu, nàng cũng phải vọt tới trước mặt Hứa Nhược Mai, chính mình hỏi một câu, vì sao thất hứa?
May mà, cuối cùng cũng đợi được Hứa Nhược Mai.
Bất hạnh là, người vẫn là người kia, nhưng trái tim kia đã không còn như cũ.
"Lan." Vẫn là tiếng gọi ôn nhu như vậy, Hứa Nhược Mai cầm một cái đèn lồng, một mình đi tới cửa thành.
Gió đêm phảng phất, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, cửa thành to như vậy chỉ có Lan cô nương và Hứa Nhược Mai.
"Nàng rốt cục đã đến, ta biết, nàng sẽ không gạt ta!" Lan cô nương vừa mừng vừa sợ, trái tim treo lơ lửng nhiều ngày rốt cục cũng yên ổn trở lại. Lan cô nương cầm tay