Người xưa đã qua đời, dù hoa mai có lại nở tươi đẹp, cũng vĩnh viễn không kinh diễm như người nọ năm đó.
Lan tiên sinh nặng nề thở dài, từ từ đi lại, nếu năm đó không có chấp niệm nhất định phải nhìn nàng một lần, có lẽ nàng còn có thể sống. Mà lời đồn hãm hại này, cũng sẽ không ngẫu nhiên xuất hiện trên thế gian -- nhưng mà, bất luận như thế nào, Thương Đông Nho nếu đã cưới nàng, nên toàn tâm toàn ý đau lòng nàng, sao có thể hoài nghi nàng, vắng vẻ nàng, đối với việc nàng chết thế mà lại khinh miêu đạm mạt - nhẹ nhàng bâng quơ? Lại càng không nên khi Nhược Mai mất, ba tháng sau đã đem tân phu nhân Tề Tương Nương thú vào Linh Xu Viện!
Mu bàn tay gân xanh nổi lên, nỗi lòng Lan tiên sinh kích động lợi hại, nàng nhìn Thương Thanh Đại, cắn răng nói: "Nhược Mai, hắn đối với nàng vô tình vô nghĩa, ta đây sẽ khiến hắn mất đi Linh Xu Viện quý trọng nhất của hắn, làm cho hắn đến trước mộ nàng, tự tử để tạ tội! Nữ nhân kia chiếm hết thứ gì của nàng, ta đây khiến cho bọn Tề gia đều bị giết hết để bồi thường! Nhanh, nhanh, chỉ cần một phiến đổi thiên này (ý là đổi quân chủ), Nhược Mai, giúp nàng trả thù rồi, bến đò hoàng tuyền, ta chờ nàng đến cùng ta gặp lại. Lúc này đây, không được lại thất hứa."
"Tiên sinh..." Đỗ Nhược xuất hiện ở cửa nhà đá, bưng dược, nàng chần chờ nhìn nhìn Lan tiên sinh, không biết là nên tiến hay là nên lui.
Lan tiên sinh lạnh mặt, đứng lên, "Ngươi đứng ở bên ngoài bao lâu?" Ánh mắt như đao, tràn ngập sát khí.
Đỗ Nhược cung kính nói: "Không nên nghe, ta sẽ không nghe, không nên nhớ, ta cũng sẽ không nhớ. Tiên sinh yên tâm, ta cũng không phải loại người nhiều chuyện, nếu tiên sinh không tin..."
"Người chết mới là người an toàn nhất thế gian này!"
"Tiên sinh sẽ không giết ta."
"Nga?"
"Chỉ bằng việc tiên sinh bảo toàn tay của ta, lại giữ mạng của ta, ta biết tiên sinh là đại phu sẽ không giết người lung tung. Bởi vì tiên sinh có một viên nhân tâm."
"Nhân tâm? Ở trong mắt các ngươi, cổ y chúng ta là tà đạo, làm sao sẽ có nhân tâm?"
"Không, phụ thân từng nói, anh hùng chớ hỏi xuất xứ, người hành y không hỏi chính tà, chỉ cần là cứu sống người, chính là đại phu."
"..."
Lan tiên sinh trầm mặc, lẳng lặng nhìn tiểu nha đầu trước mắt.
Bị Lan tiên sinh nhìn có chút không được tự nhiên, Đỗ Nhược cúi đầu xuống, "Tiên sinh, cháo này ta bỏ thêm ít lá bạc hà, nghe ngươi nói chuyện thanh âm luôn khàn khàn, hơn nữa mới vừa rồi mu bàn tay ngươi nổi gân xanh, rất có thể là tẩu hỏa nhập ma. Bạc hà thanh lương, mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng mà có thể tĩnh tâm."
"Nha đầu ngươi thật kê cho ta một phương thuốc?"
"Cũng không tính là kê thuốc, nhưng mà có điểm lo lắng thân thể tiên sinh."
"Ngày thường ngươi cũng đối đãi với nàng như vậy sao?" Lan tiên sinh thâm ý hỏi một câu.
Đầu tiên Đỗ Nhược ngẩn ra, còn chân thành nói: "Đối với phu tử, tự nhiên là phải rất tốt, tôn sư trọng đạo là bổn phận."
"Rất tốt?" Ngữ khí Lan tiên sinh có chút khác thường, "Nếu có một ngày, nàng lập gia đình, ngươi đối đãi rất tốt với nàng như thế nào?"
"Kia..."
"Không đáp được?"
"Đó là việc khác... Hiện giờ ta chỉ muốn nghe phu tử dạy bảo, phải đối với phu tử thật tốt. Nếu hiện tại đều làm không tốt, sao có thể đàm luận việc tương lai?"
Lan tiên sinh lại lẳng lặng nhìn nàng thật lâu, cuối cùng còn gọi một tiếng, "Đỗ Nhược..."
Đỗ Nhược đứng thẳng lưng, gật đầu nói: "Tiên sinh, có ta."
"Đem cháo lại đây đi."
"Vâng..."
Đỗ Nhược đem cháo đến trước mặt Lan tiên sinh, Lan tiên sinh thế nhưng không có nửa điểm ý tứ muốn uống, chỉ nghe nàng lạnh lạnh nói câu, "Nếu ngươi tôn ta là trưởng bối, cháo này, cũng nên cung kính dâng mới đúng."
"Vâng, tiên sinh." Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, lập tức hơi hơi khom người, hai tay dâng cháo đến trước người Lan tiên sinh.
Lan tiên sinh cuối cùng nở nụ cười, nàng cũng đưa hai tay tiếp nhận cháo, uống một ngụm, cười nói: "Cháo nấu không tồi, đủ để thay trà. Đỗ Nhược, hôm nay lấy cháo thay trà, xem như lễ bái sư."
Đỗ Nhược kinh ngạc nói: "Không, phu tử của ta phải..." Nàng theo bản năng hướng Thương Thanh Đại nhìn một cái.
Lan tiên sinh tiếp tục cười nói: "Chính là xem như, cũng không phải thật là. Cổ y chỉ còn ta là một mạch thật muốn thu đồ đệ, muốn chịu khổ một chút. Hôm nay nhìn ngươi thiện tâm, nghĩ sẽ chỉ điểm ngươi chút y thuật, có chút cấp bậc lễ nghĩa, tóm lại là muốn hay không."
Đỗ Nhược thoải mái gật đầu, "Cảm ơn tiên sinh."
"Không cần." Lan tiên sinh hí mắt cười cười, "Ta đi ra ngoài chuẩn bị vài thứ, ngươi trước hết lưu lại, thử xem xem nàng có thể tỉnh lại hay không? Nàng sớm tỉnh lại ngày nào, ngươi cũng sớm an tâm ngày đó, không phải sao?" Nói xong, Lan tiên sinh nhịn không được uống thêm một ngụm cháo, vừa lòng đi ra ngoài.
Đỗ Nhược gật gật đầu, ngồi xuống cạnh giường.
Đôi mắt phu tử trước sau đều nhắm lại, nàng lẳng lặng nằm tại chỗ, không nhúc nhích.
"A Nhược, mạng của ta, giao cho ngươi..."
Trong đầu vang lên lời nói đêm đó phu tử đã nói.
Đỗ Nhược nhíu mi, nhịn không được khụ hai tiếng, kiểm tra mạch đập Thương Thanh Đại, lẩm bẩm nói: "Phu tử, không cần ngủ, được không?"
Mạch đập vẫn có chút mỏng manh.
Đỗ Nhược cúi xuống, mềm nhẹ xoa xoa tầng mồ hôi mỏng trên trán Thương Thanh Đại, đầu ngón tay dọc theo thái dương di chuyển tới sau màng nhĩ, thuận thế áp vào mặt của Thương Thanh Đại.
"Phu tử, nên tỉnh, nên tỉnh."
Đỗ Nhược ở bên tai Thương Thanh Đại ôn nhu gọi, thanh âm thấp, sợ nàng không nghe thấy, thanh âm cao, lại sợ nàng bừng tỉnh.
Là bắt đầu từ khi nào? Phu tử biến thành búp bê, sợ một cái không cẩn thận, sẽ làm vỡ tan trong lòng bàn tay.
Lại là bắt đầu từ khi nào? Một cái nhăn mày cười của phu tử đã có thể dễ dàng gợi lên sự bối rối trong lòng. Chẳng sợ giờ phút này phu tử lẳng lặng ngủ ở đây, chỉ cần tới gần ngửi được mùi hương thản nhiên trên người, trái tim, liền như ngựa hoang thoát cương, bỗng dưng điên cuồng mà nhảy lên.
Mùi dược thản nhiên trên người Đỗ Nhược vô thanh vô tức chui vào trong mũi Thương Thanh Đại --
Đó là một mảnh hỗn độn hắc ám, không thấy rõ con đường phía trước là cái gì, càng không biết chính mình đang ở nơi nào, Thương Thanh Đại mờ mịt nhìn khoảng không vô định chung quanh, "Đây là chỗ nào?"
"Phu tử... Tỉnh tỉnh... Tỉnh tỉnh..."
"A Nhược!"
Thương Thanh Đại nghe thấy giọng nói quen thuộc lại mờ mịt, vòng vo một vòng tròn, lại nhìn không thấy bóng dáng quen thuộc của ngươi kia rốt cuộc là ở nơi nào?
"A Nhược --!"