Sau khi Thấy Sát bất tỉnh, Lăng Thịnh Nam đã đưa y về môn phái của mình, để y bên cạnh mình để tiện chăm sóc.
Trong lúc đó, Lăng Thịnh Nam cũng đã đi tìm rất nhiều danh y hi vọng họ có thể giải độc cho Thất Sát.
Nhưng những gì nhận được chỉ là cái gật đầu bất lực.
Hiện tại loại độc này vẫn chưa ai biết tên, cũng chẳng ai đặt tên cho nó làm gì.
Những danh y nọ đều không biết nó được làm từ cái gì, là loại độc hiếm còn chưa xuất hiện bao giờ.
Ít ra vẫn phải biết được một hai loại thuốc điều chế được ra nó, nhưng ngay cả một loại thuốc họ cũng không nhận ra được, có thể nói kẻ tạo ra nó đã dụng tâm đến mức nào.
Có một thời gian Thất Sát đã tỉnh, nhưng y chỉ có thể ôm ngực nhăn nhó nằm trên giường, thi thoảng còn ho ra máu.
Lăng Thịnh Nam nhìn y đau đớn mà lăn lộn trên giường, cả người run lẩy bẩy như kẻ nghiện, gương mặt trắng bệch không một chút huyết sắc, máu lại không ngừng trào ra từ trong khóe miệng.
Mỗi lần như vậy hắn chỉ hận không thể đẩy hết chất độc đó lên người mình, thay y chịu cái loại hình tra tấn đau khổ đó.
Hắn muốn tìm người có thể giải được độc cho y, nhưng hắn biết y không còn nhiều thời gian.
Điều này làm cho Lăng Thịnh Nam ngày càng trở nên tức giận, cáu gắt, hậm hực… đủ loại cảm xúc tiêu cực không ngừng xuất hiện trên người hắn.
Nhưng hắn chỉ như vậy với người xung quanh, còn đối với Thất Sát vẫn rất dịu dàng cùng ân cần.
Trong một buổi trưa nắng ấm áp, Lăng Thịnh Nam ôm Thất Sát ngồi ngoài mái hiên ngắm cảnh, vì điện của hắn được xây trên một ngọn núi cao, trước điện chính là vực, bên dưới chính là những điện khác cùng những ngọn núi đan xen nhau.
Ngồi đây, Thất Sát có thể thấy từng đàn chim nhạn đang bay, từng con hạc trắng đang đậu trên những cành hoa anh đào.
Trước điện có một cây hoa tử đằng cũng đang nở rộ, từng bông hoa tím rủ xuống trông thật đẹp biết bao.
Ấy thế mà bên dưới lại có hai ngôi mộ được quét tước sạch sẽ, xung quanh có rất nhiều loại hoa khác nhau, hương khói lượn lờ, nhưng như thế lại không mất đi xái thẩm mĩ.
Thất Sát bây giờ mới để ý, xung quanh có khá nhiều cây cối và hoa cỏ, thậm chó còn có cây ăn quả.
Xa xa y còn nghe được tiếng thác nước chảy, tiếng chim không ngừng hót, còn cả tiếng người đang hô hào cái gì đó, cõ lẽ là đệ tử đang tập luyện.
Một cuộc sống thần tiên đúng nghĩa a.
- Không ngờ ngươi cũng thật biết hưởng thụ, lại còn dụng tâm cho ngôi nhà của mình như vậy a.
Thất Sát mệt mỏi cất lên giọng nói có chút khàn khàn, nhưng trong đó đầu ý vị vui vẻ.
- Ngươi thích không, ta đều làm vì ngươi đó !
Lăng Thịnh Nam hôn lên tóc người trong lòng, hai tay thì cầm lấy tay y nắn nắn nghịch nghịch.
- Vì ta ?
Thất Sát không ngờ hắn lại nói như vậy.
- Ừm, vốn ta lập môn hộ là muốn có nhà để cưới ngươi về.
Nhưng bây giờ không cần nữa rồi, ngươi đang ở bên cạnh ta.
A Diễm !
Giọng nói chất chưa bao nhiêu ôn nhu, thâm tình của hắn làm cho Thất Sát ngỡ ngàng, sau đó y mới từ từ ngấm câu nói kia, trong lòng ngực rung động kịch liệt.
- Ngươi thích ta sao ? Lăng Thịnh Nam ?
- Ừm… không chỉ thích thôi đâu, ta còn rất yêu, rất yêu A Diễm nữa ! Chỉ muốn A Diễm trở thành thê tử của ta thôi.
Lăng Thịnh Nam hôn lên môi y một cái, cảm thấy không đủ lại hôn tiếp, cho đến khi hơi thở dồn dập mới chịu tách ra.
Thất Sát ánh mát mông lung, lại hỏi.
- Nếu ta không đồng ý thì sao ?
Lăng Thịnh Nam chẳng cần ngẫm nghĩ gì, cười cười đáp ngay lập tức.
- Vậy liền bắt cóc ngươi về, bá vương ngạnh thượng cung ! Ép ngươi chỉ có thể bên cạnh ta, không cho ngươi rời đi.
Thất Sát cũng cười, y giả vờ yếu thế, tay ôm lấy cơ thể như thiếu nữ sắp bị lột sạch đồ.
- Ai nha sợ quá đi, nhóc con ta nhặt về lại muốn đè hϊếp ta, bắt nhốt ta, thật là đáng sợ quá đi thôi a !
- Ha ha, ngươi xem ngươi hiện tại, ta muốn 1 ngày lăn lộn trên giường với ngươi cũng không được, nói gì là đến mấy chuyện cầm thú kia.
Lăng Thịnh Nam ôm lấy eo y, sờ xoạng đủ kiểu.
Qua một lúc không ai nói gì nữa, không gian thanh tĩnh lạ thường.
Đột nhiên Thất Sát lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh mịch.
- Lăng Thịnh Nam, ta sắp chết rồi !
- Đây có lẽ là quả báo của ta, ta đã gϊếŧ rất nhiều người, khiến cả tộc ta bị diệt vong, khiến Thần thất vọng.
Đây có lẽ là sự trừng phạt Thần giành cho ta rồi.
- Ta vẫn luôn nghĩ, khi nào thì trừng phạt của Thần mới đến, ta đã đợi mấy trăm năm, vẫn không thấy gì.
Ta cứ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chết trong cô đơn, hoặc chết trong cuộc hỗn chiến giữa tiên ma.
- Ta chưa từng nghĩ, trước khi chết mình sẽ có được một khoảng thời gian yên bình như bây giờ.
Được ở bên cạnh người mình yêu, trải qua những ngày cuối đời, ta chết cũng thấy mãn nguyện a.
Thất Sát vừa nói vừa nghỉ, đến khi nói xong y tựa hồ đã kiệt sức.
Người phía sau vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Thất Sát có thể cảm nhận được, vùng cổ của mình là một mảng ướŧ