Đến khi Lăng Thịnh Nam trở về đã là chạng vạng tối.
Hắn bước nhẹ nhàng vào phòng, mọi cử chỉ không phát ra bất kì tiếng động nào như chỉ sợ người kia thức giấc.
Hắn bước đến bên giường, Thất Sát vẫn còn đang ngủ, hơi thở đều đều làm Lăng Thịnh Nam yên tâm phần nào.
Hắn ngồi xuống bên cạnh gối y, ngón tay chạm nhẹ lên mặt y rồi nhẹ nhàng vuốt ve, phác họa từng tấc da thịt không tỳ vết kia, đẹp mê lòng người.
Bởi vì trúng độc mà gương mặt của y có chút nhợt nhạt, trắng bệch như vớt trong hầm băng, nhưng đôi môi lại đỏ thắm lạ thường.
Lăng Thịnh Nam thở dài, đúng là lam nhan họa quốc.
Một tay khác của hắn đang vân vê lọ thuốc trắng, không biết có nên làm theo lời hai người nọ nói không.
Hai canh giờ trước,
- Trước khi đưa lọ thuốc này cho ngài, ta muốn hỏi, người đang trúng độc kia có quan hệ gì với ngài vậy ?
Hắc y nhân hỏi Lăng Thịnh Nam, hắn im lặng một chút sau đó trả lời.
- Là đạo lữ !
Hắc y nhân như trút được một gánh nặng, hắn thở phào một cái.
May mắn, may mắn a…
- Vậy… hai người có thường xuyên… quan… quan hệ không vậy ?
Thật là một câu hỏi hết sức tế nhị, hắc y nhân biết mình không nên xen vào sinh hoạt thường ngày của phu phu nhà người ta, nhưng mà cách giải độc của hắn cũng thật sự không thể nói nên lời.
Nghe đến đây ánh mắt Lăng Thịnh Nam có chút dao động, nhưng mặt lại không biểu cảm gì, lạnh tanh không một lời nói.
Hắc y nhân nghĩ là hắn đang tức giận vì mình hỏi chuyện không nên hỏi, nhưng một lúc lại nghe Lăng Thịnh Nam nói.
- Lúc trước thì thường xuyên, nhưng bây giờ thì không thể !
A… thường xuyên…
Hắc y nhân cùng bạch y nhân có chút câm nín, hai người đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn chính trực như vậy nhưng lại là cầm thú a.
Lăng Thịnh Nam biết bọn họ nghĩ gì, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm.
Bây giờ ngoài việc có thể giải độc cho y ra thì hắn đã chẳng còn cái gì lưu luyến nữa.
- Nếu… nếu vậy thì thuốc này sẽ có thể giúp bệnh nhân loại trừ được phần nào độc dược.
Trước khi hai người hành phòng, hãy uống một viên trước, ai cũng được.
Mỗi lần một viên, một ngày dùng một lần cho đến khi hết số thuốc trong này thì thôi.
Lăng Thịnh Nam đơ mặt.
Ngày nào cũng ‘’ làm ‘’ ? Hết thuốc thì thôi ? Cái quái gì thế này ?
Hắc y nhân có chút đỏ mặt, nhưng vẫn gắng gượng giải thích.
- Mỗi lần như vậy thì một chút độc sẽ được chuyển vào một nơi gọi là tế bào thai… nói thế nào nhỉ… như kiểu hai vợ chồng khi hành phòng sẽ có con ấy… Hài tử sẽ nhận vào một phần độc đó, khi sinh ra nhất định sẽ không sống được lâu.
Nhưng nếu ngươi muốn cứu đạo lữ của ngươi chỉ có thể dùng cách này thôi.
- Trong khoảng thời gian sau này chúng ta nhất định sẽ tạo ra được thuốc giải, một phần độc còn lại đó chúng ta nhất định sẽ giải được.
Việc ngươi có thể làm chỉ cần đợi chúng ta tới là được.
Hắc y nhân giải thích xong thì hết cả hơi, hắn nhìn nhìn xung quanh xem có tách trà nào không, hắn sắp khô hết cả họng rồi.
Lăng Thịnh Nam như nhìn ra suy nghĩ của hắn, chỉ chỉ về một cái bàn nhỏ.
Hắn cũng chẳng có hơi đâu mà tự rót trà cho khách đâu.
- Cảm ơn cảm ơn !
Hắc y nhân cũng chẳng cảm thấy thế nào, hắn cũng rất tự nhiên mà rót cho mình chén trà rồi rót cho bạch y nhân một chén khác.
- Còn hài tử… có cứu được không ?
Lăng Thịnh Nam lúc này mới lên tiếng.
Nếu làm như vậy có thể cứu được y, hắn cũng nguyện làm.
Nhưng mà sinh linh kia có tội tình gì mà vừa sinh ra đã không thể sống lâu.
Dù sao đó cũng là con của hai người họ mà.
- Cái này… nếu có thể tạo ra được thuốc giải thì có lẽ có thể cứu được.
Lăng Thịnh Nam rũ mắt, vậy là vẫn còn hy vọng đúng không ?
- Được, ta làm ! Chỉ mong thuốc của các ngươi không làm ta thất vọng.
Ta sẽ đợi !
Nhưng mà hắn không biết được, chính mình lại không thể đợi được.
Hay là cuộc chờ đợi này lại kéo dài đến hơn 300 năm lận.
Nhưng nếu Lăng Thịnh Nam biết trước, hắn vẫn nguyện thực hiện.
Hồi ức kết thúc,
Lăng Thịnh Nam thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ, khi nhìn đến y thì thấy y đã tỉnh, mắt mở thao láo nhìn hắn.
- Tỉnh rồi ! Thấy đói không, ta đi nấu gì đó cho ngươi !
Thất Sát gật đầu, mặc dù ma tu cũng không cần ăn uống gì, nhưng vì hiện tại cơ thể không như trước nữa nên phải ăn một chút.
Chỉ là, khi ăn y lại chả ăn ra cái vị gì, cứ như vị giác bị mất đi vậy.
Y ăn được vài miếng, sau đó chán trường mà bỏ luôn không ăn nữa.
Lăng Thịnh Nam nhìn thấy thế, sau đó nhớ lại những gì mà hai người kia nói.
Là giai đoạn tiếp theo của độc dược sao.
Vậy thì không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Tối đến, Lăng