Ngâm nước nóng giúp con người ta giải tỏa hết sự mệt mỏi, giúp ta thoải mái. Nhưng đối với Cơ Hàn lúc này mà nói thì chả có chỗ nào là dễ chịu cả.
Hắn cả người nóng ran, chỗ vết thương cũ đã đau lại còn nóng khiến hắn khó chịu vô cùng. Và cũng có chút khát nước nữa, hắn biết đây là loại cảm giác gì. Nó chính là dục vọng của con người, con người ai mà không có dục vọng chứ, chỉ là không muốn lộ ra ngoài thôi.
Cơ Hàn tự nhấn chìm mình trong suối nước nóng để tránh nhìn thấy người kia. Hắn chỉ hận cái suối này sâu hơn 1 tý để hắn khỏi phải ngoi lên. Hắn vậy mà lại có thể sinh ra dục vọng với chính sư tôn mình lại còn là tiểu hài tử nữa chứ.
Phía bên kia, Lăng Xuyên thấy biểu hiện lạ của Cơ Hàn thì có chút lo lắng. Hắn có phải chưa ngâm nước nóng bao giờ không mà biểu hiện lạ thế nhỉ. Mà với thân phận của hắn thì mấy cái dục trì như vậy chắc đầy như gì ấy nhỉ ? Lăng Xuyên chỉ có thể tờ mờ đoán hắn là quý tộc chứ không biết hắn thuộc vào tầng lớp nào.
Thấy đồ đệ mình không đúng lắm nên Lăng Xuyên quyết định lại gần xem sao, hắn cứ úp mặt dưới nước không sợ ngạt thở nhưng y lo.
Mà Cơ Hàn cũng không chịu nổi nữa rồi, vẫn là ngẩng đầu lên 1 cái thì hắn bất thình lình đối diện với gương mặt của Lăng Xuyên.
- Á... sư tôn... sao người lại qua đây ?
- Thấy ngươi có vẻ không ổn nên sang xem thế nào !
Nói rồi Lăng Xuyên đánh mắt nhìn xuống bả vai của Cơ Hàn thì trầm lặng.
- Vết thương đau sao ? Lát về ta bôi thuốc băng bó lại cho ngươi. Ta quên mất là trên người ngươi có vết thương không thể bị ngấm nước.
- A... không sao đâu... ta hết đau rồi ! Sư tôn người không cân lo.
- Không lo sao được, ngươi là đệ tử của ta đấy. Đi ! Đi về ! Ta băng bó lại cho ngươi !
Nói xong Lăng Xuyên nắm lấy cổ tay của Cơ Hàn mà kéo lên khỏi mặt nước. Cơ mà dưới nước thì ấm nhưng vừa lên phát thì lạnh thấu xương luôn rồi. Không biết cơn gió nào không có mắt mà lại quét qua cơ thể trần của 2 người họ vậy. Lăng Xuyên qua lục lọi trong giới chỉ lấy cho mình 1 bộ quần áo và cho Cơ Hàn 1 bộ.
Y phục của y thì vẫn chỉ là màu trắng thuần, y nhớ trước đây mình hay mặc những bộ vest đen xì nhưng bây giờ lại thích mặc mấy bộ trắng hếu như đi đưa tang thế này. Còn bộ của Cơ Hàn thì nói chung là rất rất vừa người, hắn tự hỏi là chả lẽ sư tôn hắn biết nhìn ngoại hình đoán số đo hay sao mà không thấy y lấy số đo của hắn bao giờ, y phục lại vừa vặn như vậy, không rộng cũng không chật. Mà bất quá Lăng Xuyên chính là nhìn ngoại hình đoán số đo. Cơ Hàn cũng chỉ lớn hơn y 1 cái đầu nên y dĩ nhiên chỉ cần nhìn thôi cũng biết số đo vòng eo, vai, tay, chiều cao của hắn.
Y phục của hắn cũng mang màu trắng nhưng quanh viền lại có màu xanh lục khá bắt mắt. Thêm cái đai lưng cũng màu xanh thì toàn màu trắng. Mà y phục của Lăng Xuyên nếu nhìn kĩ thì có thể nhìn thấy hình hoa anh đào thêu bằng chỉ bạc rất tỷ mỉ quanh viền cổ áo và tay áo. Thì ra y cungc không phải là người không thích hoa văn họa tiết mà chỉ là không muốn người khác thấy thôi.
- Đi về thôi ! Ở đây lạnh !
- Vâng !
2 người cùng xóng ngang mà đi về trạch viện. Không thể nói là sóng vai được vì Lăng Xuyên thấp hơn Cơ Hàn 1 cái đầu nên là 2 hình ảnh 1 cáo 1 thấp đi dập dờn trong tối. Vì vừa tắm xong nên bây giờ Lăng Xuyên cảm thấy rất lạnh, y vừa đi vừa nhanh như muốn chạy nhanh về phòng để tránh rét. Còn Cơ Hàn thì không cảm thấy gì cả, vì lúc nãy hắn không hề rét mà thấy nóng nên bây giờ cơ thể hắn còn chút nóng nên cái rét chả thể xâm lấn hắn chút nào.
Cơ Hàn đang định về phòng của mình thì bị Lăng Xuyên dắt đến phòng y. Y bắt hắn ngồi lên giường rồi nói.
- Ngươi lột áo ra ! ở đây đợi ta 1 lát ! Ta quay lại liền !
Nói rồi y ra ngoài mất hút để lại 1 mình hắn thẩn thơ ngồi đấy. Hắn vẫ làm theo lời y mà lột áo mình ra và ngồi đợi y. Mỗi tội là hơi lạnh nên hắn lấy chăn chùng lên nhìn như cục bông vậy, thò mỗi 2 cái mắt to hó nhìn về phía cửa.
1 lúc sau Lăng Xuyên cầm hộp thuốc đến và bê thêm khay đồ ăn đủ để 2 người ăn. Thì ra y đi lấy thuốc tiện thể nấu luôn đồ ăn cho bữa tối.
- Sư tôn ! Ta và người ăn ở đây, Thanh tỷ và Cẩm Y sư muội sẽ không tracha chúng ta chứ ?
- Không sao, ta có làm cho cả họ rồi. Ta bôi thuốc cho ngươi.
Y lấy trong hộp thuốc 1 hộp cao xanh, nhìn bên ngoài thì đẹp đấy nhưng khi mở ra thì mặt Cơ Hàn xanh lét lại. Đó là 1 màu xanh lè lè lại còn có mùi gì đó cầu kì khiến hắn khó chịu không chịu nổi. Khi y bôi nó lên vết thương trên bả vai của cậu thì hắn nghe sót vô cùng, cứ như đây là hộp muối chứ không phải hộp thuốc.
- A.... sư tôn.... đau...
- Đau sao ! Lát nữa là đỡ ngay thôi !
- Đây rốt cuộc là thuốc do ai luyện vậy, đau chết đi được ?
- Ta làm !
- Hả ???
- Ta bảo là ta làm ! Ngươi còn ý kiến ý cò gì không !
Cơ Hàn tối sầm mặt lại. ' Quả này là chết rồi, không ngờ thuốc lại là do sư tôn làm, người có giết ta luôn không vậy a '
Thấy biểu hiện trên mặt của Cơ Hàn vô cùng phong phú nên Lăng Xuyên không nhịn được nói.
- Ngươi thấy lạ cũng không sao. Thuốc đúng là do ta vừa làm. Xung quanh đây rất nhiều thảo dược nên ta vận dụng chúng thôi.
- Nhưng mà... người còn biết công dụng của các loại thảo dược nữa sao ?