Sau khi chơi chán đu rồi thì Lăng Xuyên đi cho động vật ăn. Y cho từng đàn ăn 1, lúc thì ngồi giữa bầy thỏ trắng, mà cả người y cũng màu trắng nên rất khó phân biệt đâu là thỏ đâu là người. Nếu nhìn từ xa thì chỉ có thể thấy 1 đám thỏ đang gặm cỏ nhưng lại gần thì lại nhìn thấy 1 tiểu hài tử đang ngồi giữa đút cho từng con ăn, chỉ có thể phẩn biệt được cái đầu màu đen của y thôi. Lúc thì y lại ngồi giữa những đám bồ câu rồi quải đồ ăn cho chúng nhặt hay để trên tay cho chúng mổ.... Hầu như động vật ở đây đều rất quý y, không sợ y, mà y như tiểu tinh linh đến tù tự nhiên khiến chúng không có cảm giác gì là nguy hiểm cả.
Cơ Hàn cũng muốn gia nhập cùng lắm nhưng tất cả động vật ở đây đều tránh xa hắn như tránh bom vậy. Mà hình như chúng chỉ tỏ ra thân thiết với người thân thiết với chúng nhất là Lăng Xuyên đây thôi, còn hắn thì cứ như người ngoài mà muốn chen vào cũng không được.
' Thật là quá bất công mà ' _ Hắn chửi trong đầu 1 cái nhưng cũng chả thể làm gì. Hắn cũng thích động vật đấy được chưa, nhưng chúng nó phân chia ranh giới rõ ràng như vậy với hắn khiến hắn cảm thây mình như bị bỏ rơi vậy. Hắn chỉ có thể ngồi xụ mặt 1 chỗ mà chả thể làm gì.
Đang ngồi thì Lăng Xuyên đi đến bên cạnh hắn, hắn ngước lên nhìn thì thấy y đang ôm 1 còn thỏ đen xì đưa đến trước mặt hắn và nói.
- Cho ngươi ! Ngươi có vẻ cũng khá thích chúng ! Ta thấy nó hợp với ngươi !
- Cảm ơn sư tôn !
Hắn đưa tay ra đở lấy chú thỏ nhỏ kia, lông nó đen xì nhưng mắt nó có màu đỏ rất mê người. Nó rất nhẹ và bộ lông mề như bông khiến hắn rất thích thú mà vuốt ve. Lăng Xuyên cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, lập tức lũ động vật cũng lần lượt kéo sang hết chỗ 2 người họ mà không còn sợ Cơ Hàn nữa. Cái cảm giác được lũ động vật lông lá mềm mềm vây xung quanh tạo ra cho hắn 1 khoái cảm chưa tùng có. Bây giờ hắn mới biết, động vật lại đáng yêu tới mức này, con nào con nấy sờ vài cũng rất mêm mại khiến hắn như muốn ôm luôn lũ này mà ngủ thay cho chăn mùa đông.
- Sư tôn, con này là con gì ? __ Cơ Hàn nhìn thấy cái gì đó rồi hỏi.
- À ! Ngươi không biết nó nhỉ ! Đó là chim công đấy, hay còn gọi là khổng tước.
- Hả, đó chính là khổng tước, vua của muôn loài thú sao ?
- Đúng, chính nó !
- Thật không ngờ ta vậy mà lại có thể nhìn thấy tận mắt khổng tước trong truyền thuyết.
- Lần đầu thấy sao ? Nơi ta ở trước đây có rất nhiều, nó chỉ làm đẹp cho người khác thôi.
- A... nơi người sống trước đây...? Không phải người mới 5 tuổi sao... người từng sống ở đâu lúc còn bé sao.
Lăng Xuyên bất chợt chột dạ, y chỉ gãi gãi đầu nói