Đã qua nửa tháng nên cuối cùng Lăng Xuyên cũng khỏi bệnh. Y cảm thấy mình vừa từ cõi âm trở về vậy. Suốt nửa tháng nằm trong cái phòng ngột ngạt lại còn bị uống thuốc đắng nữa chứ. Y ghét đắng lại còn ghét luôn cả thuốc nên lúc trước dù y bệnh thì cũng tự ngủ cho khỏi bệnh chứ không bao giờ dám vác mặt đến bệnh viện, cũng đừng nói là động chạm đến thuốc. Bây giờ y hối hận rồi, y thấy nhớ món thuốc Tây mà bà y hay bắt y uống lúc bệnh quá.
Mà nhớ cũng chẳng làm được gì. Y mặc dù từng học qua chuyên ngành y học nhưng chưa từng tham gia vào các buổi làm thuốc Tây như thế nào vì y có thích thuốc đâu. Đạt được bằng tốt nghiệp y học loại giỏi đã may lắm rồi. Lúc trước đừng nói thuốc Tây, cho dù thuốc Bắc y cũng chưa từng động vào 1 miếng, y càng ghét mùi thuốc Bắc hơn, hơn nữa hầu như thuốc nào cũng đắng như nhau.
Ấy thế mà bây giờ lại phải cả nửa tháng phải uống cái loại kinh khủng kia khiến y cảm thấy rùng mình sao y lại có thể sống qua hết nửa tháng đấy được nhỉ. Đang bâng quơ suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng truyền vào.
- Chịu khỏi rồi ! May mà lần này đệ bệnh '' có '' nửa tháng thôi đấy. Nếu còn bệnh thêm nửa tháng nữa thì không biết tiểu Hàn còn phát điên phát dồ cỡ nào đâu ?
- Là Cơ Hàn chăm sóc đệ sao ? Thế tỷ làm gì ?
- Đương nhiên là ngồi chơi xơi trà rồi ! Đệ bệnh đệ ấy cũng có trách nhiệm nên đây là hình phạt của đệ ấy.
- Mà không ngờ tên tiểu tử này cũng chăm sóc đệ tận tình thật. Mới nửa tháng mà đã khỏi rồi. Aiiiii ! chỉ tiếc thời gian khá ngắn, ta thấy đệ ấy có chút không vui đấy.
Nói rồi Thanh Nhi nhìn sang Cơ Hàn đang đứng dựa vào gốc anh đào ngay ngoài cửa. Mặt hắn ỉu xìu nhìn tầng mây xa xăm khiến cô không khỏi có chút buồn cười. Hắn là đang tiếc không được chăm sóc ( hôn ) y nữa chứ gì. Không sao, tương lai còn dài, cô vẫn có thể hóng hớt hay cũng có thể tạo cơ hội cho 2 người họ mà. Thanh Nhi nhếch miệng cười " cực kì " gian sảo. Nhưng nụ cười của cô khiến Lăng Xuyên có chút bất an, cứ như là mình sắp mất cái gì đến nơi rồi.
Nhưng y không để ý, y thì có gì mà mất, y ra đến ngoài cửa thì thấy Cơ Hàn đang đứng nhìn mặt hắn buồn bã vô cùng. Y cứ nghĩ chắc rằng mình ốm mà hắn đã lo lắng và phải chăm óc y suốt thời gian qua khiến y cảm thấy áy náy vô cùng.
' Hazz ! tội nghiệp thằng bé ! Mà cũng tại cơ thể này yếu quá thôi, cũng không thể trách ta được ! ' __ y thở dài mà suy nghĩ trong đầu.
- Cơ Hàn ! __ Lăng Xuyên cất tiếng gọi.
- A... dạ... sư tôn... ! __ Cơ Hàn giật bắn mình khi nghe thấy tiếng y gọi mình. Lúc này Cẩm Y cũng vừa từ đâu đó chạy đến, thấy y đã khỏi nên rất vui mừng mà chạy lại.
- Sư tônnnnn.... ! Người khỏi rồi !
- Cẩm Y ? Ừm... ta khỏi rồi !
Cẩm Y chạy lao sang phía y làm y tránh 1 cái khiến cô bé suýt vấp ngã. Đang trong đà chạy nên cô bé không phanh lại được mà cứ thế lao đi. Đang chuẩn bị ngã thì 1 bàn tay mảnh khảnh đỡ lấy cô, thì ra là Thanh Nhi đỡ được cô rồi quay quan lườm Lăng Xuyên 1 cái.
- Ma bệnh kia, đệ dù thế nào cũng không nên tránh chứ. Ít ra cũng nên xứng đáng làm nam tử hán 1 chút chứ. Thấy con gái sắp ngã sao lại không đỡ còn tránh thế hả ?
- Tỷ đã gọi đệ ma bệnh thì sao đệ đỡ được. Mà đệ không phải nam tử hán