Từ lúc Cơ Hàn được Lăng Xuyên thu nhận đến bây giờ đã được gần 3 tháng.
Hắn có hệ song linh căn nên tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh. Trong thời gian ngắn mà hắn đã luyện khí tầng 9. Chỉ còn 1 tầng nữa thôi là có thể đạt trúc cơ hậu kì rồi. Mà những người khác chắc cũng phải mất 1 - 2 năm mới có thể lên được trúc cơ. Hắn vốn đã giỏi lại cộng thêm tài nguyên tu luyện xung quanh hắn nữa, có thể nói ngủ cũng có thể tu luyện rồi nên không muốn thăng cấp nhanh cũng không được.
Giờ hắn đã không cần phải đến Thanh Tẩy hồ để ngâm mình nữa nên thời gian buổi sáng hắn vận động 1 chút rồi học nấu ăn, giọn dẹp nhà cửa sân bãi, trồng hoa, cắt cỏ... v. v các kiểu con đà điểu. Nói chung hắn rất rảnh, nhưng chỉ là lúc luyện tập thì hắn lại rất siêng năng tu luyện. Có sự chỉ dẫn tận tình của Lăng Xuyên và Thanh Nhi, ngay cả Cẩm Y đã đến không bao lâu cũng đạt luyện khí kì cấp 4. Này chỉ vài tháng nữa cũng đã lên trúc cơ rồi. Có thể nói là họ nhặt được 2 bảo vật đi. Ừm, chính là bảo vật.
- Sư tôn, người hảo sớm a !
- Ừm, ngươi hảo ! __ Lăng Xuyên lạnh lùng đáp.
Y vừa mới ngủ dậy vẫn còn ngái ngủ mà đi ra cửa ngắm sương buổi sớm thì gặp Cơ Hàn đã dậy từ lúc nào. Hoặc có thể y hôm nay dậy muộn đi, hôm nào cũng thức khuya để nghiêm cứu 1 vài món vũ khí của kiếp trước để xem có thể chế tạo chúng hay không.
Kiếp trước y từng học lớp huấn luyện chế tạo vũ khí nên y có thể làm được các loại vũ khí chỉ cần có nguyên liệu là được. Nhưng vói cái nhìn của Thanh Nhi hay Cơ Hàn thì y chỉ đang ngồi vẽ bậy vẽ bạ, chơi chơi mấy cái thứ sắt vụn như những đứa trẻ bình thường mà thôi. Mà Lăng Xuyên cũng không hề quan tâm họ nghĩ gì, y thích gì y làm cái đó, muốn gì làm nấy không cần người khác bình.
Vì vừa mới ngủ dậy nên tóc y có chút rối khiến Cơ Hàn nhìn đến phát cười luôn. Mặc dù là mùa đông nhưng y vẫn mặc đồ ngủ cứ xộc xệch bên cao bên thấp. Cơ Hàn nhìn thấy mà mặt tím lại. ' Chả lẽ y không nghe lạnh hay sao ? '.
Hắn đi nhanh đến chỗ y rồi đưa tay 1 tay quàng xuống đầu gối 1 tay quàng lên vai. Đột nhiên bị bế bổng lên khiến y có chút kinh ngạc mà nhìn hắn chằm chằm.
Cái tên nghịch đồ này ! Ngươi định làm gì ?- Sư tôn người như vậy không nghe lạnh sao ? Lần trước ốm nặng như vậy mà người vẫn không chịu không rút được kinh nghiệm à ?
- Ta làm sao kệ ta ! Ta đâu có yếu đến thế !
Lăng Xuyên dãy dụa muốn thoát khỏi tay của tên nghịch đồ kia. Như vậy là quá sỉ nhục rồi. 25 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên y bị bế theo kiểu công chúa đấy. Y chưa từng bị bế cũng chưa từng bế ai ( hình như Lăng Xuyên quên mất y từng bế Cơ Hàn như vậy hồi khảo hạch ) mà giờ đây lại bị 1 đứa bé 10 tuổi bế là sao. Mà cho dù y dãy dụa cỡ nào hắn cũng chẳng chịu buông ra.
- Sư tôn người nên mặc lại y phục của mình đi ! Không mai người lại bệnh là lại khổ chúng ta đấy !
Y '' hừ '' 1 tiếng rồi chả nói gì nữa. Cơ Hàn bế y trở lại giường rồi qua tủ quần áo của y xem có cái áo mùa đông nào không. Nào ngờ vừa mở ra, hắn thấy cái gì thế này. Bộ nào cũng trắng và giống nhau y đúc như bộ nào nhìn cứ như đồng phục tang lễ vậy. Lật đi lật lại cũng chả có bọ nào gọi là đồ mùa đông cả, đột nhiên hắn thấy dưới góc tủ có thứ lông lông gập gọn gàng ở đấy. Lấy lên thì đó là 1 cái áo choàng nhỏ nhắn chắc là áo choàng của y đi.
Đưa vài bộ cho y mặc rồi cho y mặc áo choàng hắn mới yên tâm được. Nhưng nhìn cái đầu xù xù của y nhìn chả hợp với bộ đồ tý nào cả. Hắn lại đưa y sang có gương chải lại cho y cái đầu. Hắn không buộc tóc cho y vì vốn dĩ hắn cũng không biết buộc cho người khác mà chỉ biết cuộc cho mình. Hắn buộc 1 chút tóc đằng sau rồi còn lại để buông thả tự do. Tóc y dài, đen óng mà mượt mà nên sờ vào khiến hắn rất thích thú. Mà hắn buộc tóc cho y như vậy cũng là mấy cái tóc buông thả tự do kia che cái tai của y cho đỡ lạnh.
Thế là công tác tạo ra 1 tiểu tinh linh trắng trắng, mềm mềm của hắn được tạo thành. Lăng Xuyên nhìn cơ thể mình bây giờ như con tằm béo béo tròn tròn, di chuyển lại rất khó nên có chút bực bội. Đồ của người cổ đại cũng thật là phiền phức quá đi. Đây chỉ là ở nhà thôi chứ mặc áo choàng làm gì, tránh gió sao ? Trong nhà làm gì có gió mà tránh !
Mặc dù khó chịu vì bị cái tên nghiệp đồ kia lôi đi lôi lại nhưng y cũng không hề phản kháng. Ya đây là đang hưởng thụ a, hưởng thụ cái cảm giác có người quan tâm và chăm sóc mình a. Y cười thầm trong lòng, đời trước chưa từng có ai quan tâm y mặc có ấm không, đầu tóc có gọn gàng không vì tóc y lúc trước vốn ngắn bảo sao không gọn gàng cho được, ngoài bà nội y rất hay quan tâm y ra thì cũng chỉ có quản gia của nhà