Cơ Hàn một đường bế Lăng Xuyên vào cửa, cứ tưởng là không có ai. Nhưng khi vừa bước vào đã có một người đàn ông trung niên chạy ra đón. Người này hẳn là lão quản sự mà hoàng thượng chọn cho hắn để trông coi phủ.
- Tam vương gia ! Chào mừng ngài trở về !
- Ông là...?
- Lão nô là người được bệ hạ chọn tới đây phục vụ vương gia ! Nếu ngài có yêu cầu gì hay có khó khăn gì xin hãy nói với lão nô.
- Ông tên gì ?
- Lão nô họ Trương, tên Thọ !
- Trương Thọ à ! Hình như ta biết ngươi !
- Vậy Trương quản sự, dẫn đường đi ! __ Ngừng một lúc lại nói tiếp.
- Đến phòng ta ! Sau đó tìm cho họ mỗi người một phòng ! Họ có yêu cầu gì thì cứ làm theo !
- Còn nữa, tìm một vài tên nô bộc đáng tin cậy để trong phủ đi !
- Đều nghe vương gia sắp xếp !
Nếu như muốn hỏi tại sao vừa mới gặp mà Cơ Hàn đã tín nhiệm Trương Thọ như vậy. Thì rất đơn giản.
Thứ nhất, đó là người do hoàng thượng phân phó để ở bên cạnh hắn.
Thứ hai, hắn biết lai lịch của người này. Mặc dù bây giờ đã già cả nhưng lúc trẻ từng là cao thủ đại nội phụ trách bảo vệ an toàn của vua chúa.
Không sợ bí mật bị bại lộ thì tìm một người đã được huấn luyện từ nhỏ để ở bên cạnh. Rất an toàn.
Trương quản sự dẫn Cơ Hàn và mọi người vào bên trong phủ, còn giới thiệu này nọ cho mọi người dễ hiểu.
Dẫn Cơ Hàn đến phòng rồi thì xin cáo lui rồi dẫn bọn Thanh Nhi đi tìm phòng.
Cơ Hàn đến bên giường, đặt con người đang ngủ say xuống.
Lúc đầu bị ôm, vì quá xấu hổ nên Lăng Xuyên đã úp mặt vào lòng hắn. Nhưng bị ôm đi một quãng đường xa như thế y không buồn ngủ mới là lạ.
Dù sao cái cơ thể này mới chỉ 10 tuổi thôi a. Vẫn là một hài tử chưa trưởng thành. Y không thể áp đặt tính cách hay thói quen của mình lên người hài tử này được. Thế là nhắm mắt ngủ ngon lành.
Cơ Hàn nhìn y ngủ, ôn nhu cười cười. Đối với người khác thì hắn nghiêm mặt lạnh lùng. Nhưng trước mặt y thì hắn cực kì ôn nhu, biết nghe lời...thi thoảng còn bày ra bộ mặt ủy khuất bắt chẹt với một hài tử như y.
Hắn cũng thật khổ tâm. Người hắn yêu thì còn nhỏ như thế, lại chỉ coi hắn là đồ đệ.
Có nhiều lúc hắn muốn nhân lúc y biến tới hình dạng trưởng thành rồi vật y ra. Nhưng khổ nỗi hắn không dám làm. Y thì mạnh ơi là mạnh, hắn thì chỉ như tép riu, y chỉ cần ngoắc ngón tay là có thể đè bẹp hắn rồi.
Hazz, muốn ôm người về thì trước hết phải mạnh lên đã. Nhưng cứ từng bước thế này thì lâu quá đi.
Cơ Hàn nghĩ nghĩ, sau đó nhoẻn miệng cười tà.
Hắn đưa tay bế y dịch vào bên trong giường, chính mình thì cởi áo ngoài rồi cũng leo lên giường theo.
Đắp chăn ôm y ngủ.
Lăng Xuyên bị động thì tỉnh, nhưng thấy bên cạnh là hơi thở quen thuộc thì lại yên tâm ngủ tiếp. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên hắn ôm y ngủ. Y cũng không bài xích, mà lại còn thích hắn ôm ngủ cơ. Thế mới lạ.
Đồ đệ ôm sư tôn ngủ, mặc dù có chút nghịch lý nhưng Lăng Xuyên không quán tâm. Y chính là kiểu người IQ cao, nhưng EQ lại âm thậm tệ.
Cơ Hàn thấy y tỉnh rồi lại ngủ thì gương mặt càng ôn nhu hơn. Hắn thân mật hôn lên trán y thì thầm.
- Ngủ ngon ! Sư tôn của ta !
2 sư đồ này chính là kiểu khác người như vậy. Thích ngủ ngày.
Trong khi người khác đang đi tham quan hết chỗ này đến chỗ nọ thì 2 người này ôm nhau ngủ mới ghê. Ban đêm thì không biết làm gì.
-----------------
- Thanh Nhi tỷ, ông nội và Hàn ca ca làm gì trong phòng thế ? __ Lôi Phong đồng thanh hỏi.
- Suỵt, nói bé thôi ! Chuyện của người lớn trẻ con không nên biết đâu ha !
Thanh Nhi đưa tay lên miệng làm hành động im lặng rồi nói nhẹ.
- Chuyện người lớn là chuyện gì ? Ông nội cũng đâu phải người lớn !
- Hài dà, chuyện người lớn là chuyện người lớn ! Hỏi nhiều thế làm gì ! Đi mau, đi tìm phòng nào !
Thanh Nhi cố nói tránh để 2 đứa nhóc kia không hỏi nữa, ai ngờ trên đường đi bọn nó cứ hỏi làm cô khó sử vô cùng. Cẩm Y chỉ biết ở bên cạnh bụp miệng cười trên nỗi đau của người khác khiến cô giận vô cùng.
Hừ, không thèm chấp nhặt với bọn trẻ này ! Ta đi tìm phòng !
- Cô nương cho hỏi ! Cô nương và mọi người là gì của Tam vương gia thế ?
Trương quản sự dẫn đường một hồi bây giờ mới chịu lên tiếng hỏi ra nghi vẫn của mình.
- À, bọn ta là ở cùng một phong ! Phong của chúng ta tên Vũ Nguyệt, là phong đứng đầu trong môn phái nha ! Nhưng tiếc rằng chỉ có mấy người chúng ta thôi ở thôi ! Những người khác thì sau khi phong chủ đời trước mất thì đều đã rời khỏi và đến phong khác hết rồi.
- Vậy cô nương hẳn là phong chủ đời kế tiếp đi !
- Không, ta chỉ là một bảo mẫu thôi ! Phong chủ thực sự đang ở trong phòng cùng tên tiểu tử Cơ Hàn kìa.
Thanh Nhi cũng không vì thân phận của Cơ Hàn mà đổi cách xưng hô, hơn nữa còn gằn từng chữ cơ.
Trương quản sự đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng. Sao mà dữ thế.
- Làm sao có thể ? Nhỏ như vậy ?
- Nhìn thì nhỏ thế đấy nhưng đích