Lăng Xuyên bị tự nhiên bị hôn, cả người cứng đờ.
Cơ Hàn thấy người bên dưới chả có hành động gì, im thin thít thì thấy là lạ. Mắt tự nhiên mở lớn ra.
Cuối cùng cũng tỉnh.
Hắn ' a ' một tiếng, cả người lẫn chăn nảy ra đằng sau lăn luôn xuống giường.
Lăng Xuyên mặt đen như đít nồi, hắn thì mặt trắng bệch như cắt không còn chút máu.
Chết rồi, chết rồi ! Cái mộng xuân chết dẫm !
- Ngươi...
- Sư tôn... người nghe ta giải thích... sự tình...sự tình không như người nghĩ đâu a...
Không biết Lăng Xuyên lôi đâu ra cái xẻng ( Cái xẻng ở đây là cái xẻng khi nấu ăn người ta hay cầm đảo đảo ý, không phải cái xẻng xúc đất. Mình quen gọi là cái xẻng chứ không biết nó có tên khác không ), lao xuống giường, vung tay lên " bốp " " bốp "mấy tiếng ròn vang.
Nghe được động tĩnh lớn và tiếng kêu thảm thiết của Cơ Hàn. Mọi người đều lập tức chạy đến.
Lúc mới đến, đứng ngoài cửa, đập vào mắt họ là tràng cảnh thế này này.
Lăng Xuyên ngồi chễm chệ trên bàn, 2 chân bắt chéo nhau. ( này là do ẻm nghĩ ngồi trên ghế thấy phân lượng của mình không bao nhiêu nên dứt khoát lên bàn ngồi như ông tướng luôn ). 2 tay nhỏ nhắn khoanh lại ôm cái xẻng kiểu như mấy tu sĩ hay thích ôm kiếm làm màu.
Cơ Hàn thì khỏi phải nói, thảm không nỡ nhìn.
Gương mặt anh tuấn, có thể câu dẫn hàng ngàn thiếu nữ hằng ngày bây giờ đã chẳng khác gì mặt heo.
2 má bị ' xẻng ' vả xưng húp híp, vết tụ máu bầm đã đọng lại rướm một chút máu, nếu còn để lâu không trị thì sẽ bầm tím cho xem. Đầu cũng bị mọc mấy cục nhọt như ngọn núi non mới nhú.
Thanh Nhi nhìn mà thương sót quá, thầm than : Trời ơi ! Đệ làm gì tiểu tổ tông đó mà khiến đệ trông thê thảm thế này hả Cơ Hàn ơi ! Sao khởi đầu đã khó khăn như thế rồi a ?!
Thanh Nhi than như khóc đám ma trong lòng. Một phút mặc niệm cho gương mặt xinh đẹp của Cơ Hàn.
Hắn quỳ bên dưới, mặt cắm gằm dưới đất. Một tay ôm mặt...khóc thút thít.
Đúng a ! Chính là hắn đang khóc ! Hắn định dùng nước mắt để làm Lăng Xuyên hết giận. Cũng làm y cảm thấy thương cảm mà tha thứ cho hắn.
2 người một ngồi trên cao một quỳ dưới đất. Khỏi phải nói, rất giống một người " vợ " đang phạt " chồng ". À mà thì đúng là đang phạt còn gì.
Lúc Thanh Nhi và mọi người vừa đến. Cơ Hàn thì vẫn vừa quỳ vừa xin tha. Lăng Xuyên thì im thin thít một tiếng cũng không nói. Nhưng lúc họ đến thì chỉ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của hắn.
Không gian im lặng, rắm còn chẳng thèm thả.
Thanh Nhi, Cẩm Y, Lôi Phong chỉ biết thương xót cho Cơ Hàn.
Còn Trương lão đầu và mấy người hầu vừa tìm được : .......
Họ lập tức bùng nổ
" Tam vương gia ngay cả hoàng thượng cũng không dám làm thương tổn dù chỉ một cọng tóc mà người này lại dám đánh ngài thê thảm như vậy. "
" Không thể tin được! Cuối cùng cũng có người trị được vương gia rồi ! ''
" Vương gia khóc kìa ! Nếu được muốn lấy cái chậu hứng sau này còn mang đi kiếm cơm "
" Trông ngài ấy thảm thế ! Rốt cuộc hài tử đó là ai ? Vợ nuôi từ bé sao ?"
"......"
Lăng Xuyên nghe được những dòng suy nghĩ đó thì nâng mắt lên nhìn. Liếc nhưng người đó, sau đó chuyển dời ánh mắt sang người nói câu cuối.
Đột nhiên không khí lạnh quá, còn có cả sát khí nữa. Mà người hứng chịu tất thảy là kẻ đã nói câu đó. Nhưng người xung quanh là bị lây thôi á.
Hạ nhân đó thấy ánh mắt như muốn ăn thịt của y nhìn mình, không khỏi nuốt nước bọt, sau lưng cũng có 1 tầng mồ hôi.
- Ngươi tên gì ? __ Y lạnh lùng hỏi
- Tiểu nhân...tiểu nhân tên A Lộc ! _ Hạ nhân A Lộc lắp bắp trả lời.
- Đi chùi nhà xí 1 tháng !
- D...dạ !
Hạ nhân A Lộc này nhận phạt lui xuống. Gã đã không thể phân biệt được chủ của cái nhà này rốt cuộc là ai rồi. Chỉ biết hài tử trước mắt này không phải người tầm thường, ngay cả Ta vương gia nổi danh là vô phâp vô thiên cũng phải quỳ trước hài tử này khóc thút thít xin tha kia mà.
Những hạ nhân ở đây đã ngầm hiểu ai mới chính là chủ của cái nhà này rồi. Thế nên không dám nghĩ ngợi gì nữa, dần dần lủi hết chỉ còn mỗi Trương Thọ và đám Thanh Nhi đứng hóng chuyện.
Dám nói y là vợ nhỏ của hắn hả ! Y không làm tổ tông của hắn thì thôi lại còn dám nói y như thế. Làm thầy của hắn là hắn may mắn lắm rồi đấy.
- Xuyên nhi, có chuyện gì thế ? Sao a Hàn lại đánh đệ ấy ra nông nỗi này ?
- Tỷ hỏi xem hắn đã làm gì ? Thấy đệ chiều chuộng rồi sinh hư luôn rồi !
- Thôi nào ! Sư đồ với nhau bao nhiêu năm có thấy bao giờ đệ đánh đệ ấy đâu ! Đây là lần đầu tiên tỷ thấy đệ đánh đệ ấy đấy, còn là rất nặng tay !
- Tha cho a Hàn đi ! Có gì từ từ nói ! __ Thanh Nhi đi lại gần bàn y ngồi đưa tay định lấy cái xẻng
- Còn lâu nhá ! Tỷ cứ chiều hư hắn ! Đệ còn muốn đánh