Ba ngày sau,
Lăng Xuyên lờ mờ mở mắt ra nhìn màn giường màu đỏ.
Cơ thể đau nhức mệt mỏi cực kì.
Ba ngày nay ngày nào cũng bị hắn dằn vặt thừa sống thiếu chết.
Bình thường thì y đã không chịu nổi, đêm đến còn đòi song tu khiến y muốn ngất cũng ngất không được, chết cũng chết chả xong.
Hiện tại tu vi của y cũng đã tiến tới Hợp Thể trung kì đại viên mãn.
Vậy mà trong vòng 3 đêm y từ Hợp Thể sơ kì lên tận một tiểu cảnh giới.
Bao nhiêu năm nay y đã không còn tu luyện nữa.
Vì y biết, tu vi càng cao tuổi thọ sẽ càng bị rút ngắn đi.
Thế mà bây giờ còn mỗi một năm lại còn giảm thêm… tính ra y chỉ còn gần một năm tuổi thọ.
Cũng có lẽ dần dần sẽ bị rút ngắn đi vì…
- Mẹ kiếp ! Đúng là hắn muốn trả thù mà !
Lăng Xuyên hậm hực đấm đấm cái thắt lưng đau âm ỉ, chỉ cần một cái cử động là đã đau như gãy xương.
Với lấy cái giới chỉ, lấy từ trong ra một bình thuốc bằng bạch ngọc.
Đổ lấy ba viên sau đó cho hết vào miệng.
Thuốc vừa vào đã tan, cơ thể sau một lúc được thuốc tẩm bổ đã đỡ hơn rất nhiều.
Cơ hồ không còn cảm giác đau âm ỉ nữa.
Đã ba ngày chưa xuống khỏi giường, y chân trần mà chạm đấy, giày cũng không thèm đeo mà đi tới bàn uống một ngụm nước.
Nhìn nhìn xung quanh không có một ai, y đánh bạo
- Người đâu !
Sau đó cửa phòng được mở ra, từ bên ngoài có hai nô tỳ tiến vào, quỳ xuống cung kính.
- Hoàng hậu có gì căn dặn ?
Cách gọi của họ mặc dù cứ thấy quái quái kiểu gì, nhưng nhớ việc mình bây giờ chính là hoàng hậu nên khá bình tĩnh tiếp nhận danh sưng này.
Phất tay cho bọn họ đứng lên rồi hỏi.
- Giờ này giờ nào rồi ? __ Lăng Xuyên hỏi.
- Dạ thưa, vào giờ thìn ạ ! Bệ hạ đã lên triều vào giờ mão ! __ Tiểu Hoa đáp
- Ừ ! __ Y cũng có hỏi hắn ở đâu đâu, tuy nhiên nếu họ đã trả lời rồi thì thôi kệ.
- Các ngươi tên gì ?
Lăng Xuyên chợt nhớ ra từ lúc tới đây y chưa biết tên hai nô tỳ này, mặc dù y đã thấy nhiều lần.
Chỉ là hỏi để sau này cho dễ gọi.
- Nô tỳ Tiểu Mai !
- Nô tỳ Tiểu Hoa !
Lăng Xuyên ngớ ra ‘’ à, Tiểu Hoa Mai ‘’.
Không biết là ai đặt cho họ cái tên này.
- Ta là Lăng Xuyên, rất vui được gặp mặt ! __ Lăng Xuyên bày ra nụ cười thân thiện chào hỏi hai nô tỳ làm họ ngớ ra.
Ai lại đường đường là hoàng hậu mà đi chào hỏi hai nô tỳ như họ, họ có diễm phúc đó ư.
Lúc đầu khi Lăng Xuyên bị đưa tới đây thì họ khá ngạc nhiên.
Nhưng họ được đào tạo để chăm sóc riêng vị hoàng hậu tương lai này nên họ biết mình nên làm gì, không nên làm gì.
Lúc đó thấy vị hoàng hậu này không nói một lời nào, dùng ánh mắt căm phẫn, tức giận nhìn bệ hạ của họ làm họ nổi cả da gà.
Lại ít nói lạnh nhạt nên họ nghĩ chắc y rất khó gần, có lẽ sau này khá khó hầu hạ vị chủ tử này.
Ai ngờ bây giờ không những không khó gần lại còn rất thân thiện chào hỏi bọn họ.
Tất nhiên hảo cảm tăng lên vù vù.
Nhưng vì thân phận khác biệt, họ đành ngậm ngùi cơn vui sướng làm đúng chức vụ của mình.
- Nô tỳ sẽ cho người chuẩn bị thiện ! __ Tiểu Mai lên tiếng.
- Không cần ! Ta muốn đi dạo ! __ Lăng Xuyên thực không muốn ăn, tâm tình y hiện tại đang quay mòng mòng, tâm thần bất định về việc mình không sống được bao lâu nữa.
Có lẽ nên vui vẻ tiếp nhận sự thực thôi.
- Nô tỳ bồi người !
…
Ra khỏi Phụng Nghi cung, Tiểu Hoa, Tiểu Mai dẫn y đi dạo khắp nơi,