Xuyên Giang im lặng không nói gì.
Nếu đúng là thế thật, thì nàng lại phải có trách nhiệm lôi chuyện này trở về quỹ đạo a! Nếu không làm thế, thì giới tu tiên này sẽ đi đâu về đâu?
Lúc sau, nàng cho cả đám kia giải tán.
Duy chỉ có Lưu Phong là tần ngần đứng đấy hồi lâu, Xuyên Giang thấy thế, liền hỏi:
- Ngươi còn gì muốn thỉnh giáo nữa à?
Lưu Phong túm lấy vạt áo của nàng, sau đó tần ngần mở lời:
- Sư tôn, nếu sau này bất chợt xảy ra chuyện gì, liệu.......!người có bỏ rơi đồ nhi không?
Xuyên Giang nhận được câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, liền cốc đầu Lưu Phong 1 cái, rồi cằn nhằn:
- Ngươi hỏi gì vớ vẩn vậy? Bộ đầu ngươi vừa đập vào đá xong à? Ngươi là đệ tử của Xuyên Giang này, thì đừng hòng nghĩ tới chuyện ta bỏ mặc ngươi!
Nhận được câu trả lời, Lưu Phong cúi đầu, không nói gì.
Xuyên Giang tính rời đi, nhưng ngay sau đó, nàng bị bất chợt ôm.
Người ôm nàng chính là Lưu Phong.
Xuyên Giang tính đuổi ra rồi, nhưng nàng chợt giật mình.
Lưu Phong, đang khóc.
Cô khóc, vì cô sợ.
Cô sợ thế giới này đã thay đổi quá nhiều, sợ vì không thể đoán trước được con đường tương lai nữa, còn sợ....!bản thân mình sẽ giống nguyên tác, rơi vào tà ma ngoại đạo, bị người đời quay lưng, phải chọn lấy 1 trong 2 con đường: sống trong sự tủi nhục, hoặc chết trong sự thanh thản.
Xuyên Giang bất ngờ, nhưng nàng lại không muốn bắt người ta bỏ tay ra, nên đành mặc cho cô ôm, vỗ nhè nhẹ sau lưng Lưu Phong:
- Ngươi rốt cuộc có còn là đại sư tỷ Phùng Chu phái này nữa không a?? Khóc gì, có đám môn phái bé xíu còn sợ, thì mai này làm việc lớn làm sao??????
Lưu Phong khóc 1 hồi lâu, khóc đến nỗi ướt luôn 1 mảng áo của Xuyên Giang, sau đó nàng buông ra, lau sạch nước mắt, sau đó chắp tay thi lễ:
- Đã mạo phạm sư tôn rồi, đồ nhi xin phép cáo lui a!
Sau đó cô chạy về viện của mình, để lại Xuyên Giang đang ngơ ngác đứng đấy.
Nhưng nàng nghe những lời kia xong, đột nhiên cảm giác trong lòng nàng có chút khó chịu, thậm chí còn......!cảm thấy xa cách?
Lưu Phong về phòng, khóa chặt cửa lại, sau đó nằm ườn lên giường, suy nghĩ miên man.
Có vẻ, sau khi cô đến đây, đã có khá nhiều chuyện xảy ra không ngờ đến.
Hết chuyện của Thiền Tư thiếu gia, rồi giờ đến trận pháp không hề nhắc đến trong tiểu thuyết online đó, khiến cô hiện tại như con diều đứt dây, khó có thể xác định rõ ràng lại phương hướng của bản thân.
Nhưng sau đó, Lưu Phong lại chợt nhớ tới câu nói của Khương Liên lúc còn ở thực đường.
Cô liền bật dậy, tự cổ vũ bản thân:
- Đúng vậy, cứ đến đâu thì đến! Nếu đã đến bước này, thì đâu còn đường lui nữa a.
Đã thế, ta sẽ tự mở ra con đường khác, cứu rỗi vai phản diện này!
Lưu Phong, đã từng là phản diện, là kẻ xấu trong mắt chúng sinh.
Vì vậy, nhất định phải biến vai phản diện này thành người tốt, có được ánh mắt khác trong lòng thiên hạ.
Cho nên, cớ gì mà phải buồn, mà sinh ra nhiều suy nghĩ dở hơi?
Lưu Phong luôn mang