Sáng hôm sau, cả nhóm đệ tử phái Phùng Chu, trừ tam sư đệ Minh Triết, đều tập chung lại ở võ đài thi đấu.
Tại Giao Kiệt đại hội, chỉ còn hơn 1 trăm thí sinh tiếp tục còn tư cách tham gia vòng trong.
Sau khi bốc thăm ngẫu nhiên để nhận số thi đấu, cả nhóm đã bị Xuyên Giang lôi về phòng giáo huấn!
Nhưng điều đáng nói ở đây là, sao nhất thiết cứ phải là phòng của cô vậy a!!!
Anh Kiệt đã bị quy hết luôn tội rủ rê người bé hơn dùng chất k1ch thích, lôi kéo trẻ em uống rượu, nên đã được sư tôn dành “đặc ân hàng đầu” cho riêng mình.
Và trong khi cả đám đang bị phạt chép sách thì huynh ấy lại bị phạt quỳ trên bàn giặt quần áo, 2 tay bê 2 chậu cây cảnh a!
Hơ hơ, chia buồn cùng với sư huynh—
- Mau chép nhanh lên, chữ nắn nót vào, đừng có viết ẩu!
- Thẳng lưng lên cho ta! 2 tay thẳng lên, đừng có thấp xuống! Vỡ bên nào ta tăng gấp đôi bên đó!
- Đừng có xoay đi xoay lại như con sâu đo, bằng không tăng thêm 5 lần nữa!
- Không đạt! Chép lại hết!
- Run run cái gì, thẳng người lên!
- Ngươi chép cái gì đây? Ta bảo ngươi chép cái này à? Chép lại!
Cả lũ khóc ròng, bọn họ đã cảm nhận được thế nào là địa ngục trần gian rồi a!
Xuyên Giang vẫn im lặng quan sát, tay cứ cầm chắc Đông Quân, liếc thấy bên nào không ổn thì nàng vụt mạnh xuống đất, dọa cho mấy người kia giật mình, tim đập thình thịch, đổ mồ hôi hột.
Người quỳ, kẻ chép, chật vật mãi đến tối mới xong.
Đến gần nửa đêm Xuyên Giang mới chịu tha cho bọn.
Nàng hỏi Anh Kiệt nước mắt dàn dụa, đang còn run rẩy ôm chậu cây:
- Ngươi biết tội của mình chưa Anh Kiệt?
Anh Kiệt sư huynh vẫn ôm chặt chậu cây, gật đầu lia lịa:
- Dạ dạ, đệ tử biết rồi thưa ngài! Đệ tử sẽ không dám tái phạm lần nữa a!
Sau đó nàng quay ngoắt sang đám bị phạt chép kia hỏi:
- Thế còn các ngươi, biết rõ tội chưa?
Nhóm của Lưu Phong bị phạt chép sách, lúc này người nọ mặt tái mét, người kia tay còn run run, liên tục gật đầu:
- Dạ, đệ tử biết tội của mình rồi thưa sư tôn! Đệ tử xin hứa sẽ không tái phạm lần nữa a!
Nghe được câu trả lời đúng ý mình, Xuyên Giang thu hồi Đông Quân lại, sau đó nói:
- Mau lăn về phòng của các ngươi nghỉ ngơi đi! Mai bắt đầu chính thức vào đại hội rồi đấy.
Dừng lại 1 chút, sau đó nàng ta mới nói tiếp:
- Trận so tài này các ngươi thua cũng được, vì lần này Minh Thành phái bắt buộc tất cả đám các ngươi đi.
Ta tin chắc rằng trong số các ngươi sẽ có người không muốn tham gia, vì vậy thắng thua chẳng quan trọng lắm, cứ đấu cho có thôi.
Nhóm đệ tử đó chắp tay thi lễ:
- Đệ tử tuân lệnh!
Sau đó, cả nhóm rời đi, phòng của ai thì người đấy về.
Riêng Lưu Phong thì ở lại luôn, vì đấy là phòng cô