Lưu Phong nhìn Xuyên Giang 1 cách khó hiểu, sau đó cô phải tự gỡ rối cho bản thân:
- Sư tôn à, làm gì có chuyện đệ tử lại có cảm tình với kẻ tí nữa đi lấy mạng của mình đâu! Với lại đồ nhi không có cảm tình với người ta, cho nên sư tôn đừng kết luận sớm thế mà!
- …
- Ta biết là ngài lo cho ta, nhưng đồ nhi thề trên danh dự là không có hú hí nửa đêm với tên điên đó đâu!
Lưu Phong cố ý dùng hẳn từ “điên”, để mong sư tôn mau mau dẹp cái couple do chính nàng nghĩ ra! Chứ cứ men theo tình trạng thế kia, chắc chắn sau Giao Kiệt đại hội này cô sẽ bị sư tôn đá ra ngoài mất!
Xuyên Giang chính thức á khẩu.
Nàng ta tự trách bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng điều đó lại không làm thay đổi chính kiến của vị nữ chính này đâu a!
- Nhưng nửa đêm nửa hôm nữ tử chân yếu tay mềm như ngươi ra ngoài làm gì?
Nghe xong câu đó, Lưu Phong chỉ muốn phun 1 ngụm máu ra ngoài.
Nữ nhân “chân yếu tay mềm” mà người nói chuẩn bị đột phá lên Nguyên Anh rồi đấy, haha…
- Thực ra mới đầu đệ tử định đi ra ngoài, nhưng sau khi nghĩ lại thì… chắc là để sáng hôm sau đi cũng được a!
Xuyên Giang nghe thấy thế, khuôn mặt nàng ta có chút dãn ra, sát khí cũng dần tiêu biến.
Nàng chỉ nói 2 từ:
- Sáng suốt!
Sau đó nàng lên giường trước, đắp chăn kín mít, rồi nói vọng lại với Lưu Phong:
- Lên giường nhớ tắt nến!
Lưu Phong cười, đáp lại:
- Đệ tử tuân lệnh!
Cô tắt nến, rồi leo lên giường đi ngủ.
Nhưng Lưu Phong lại không tài nào ngủ được.
Đã 3 ngày trôi qua rồi, ngoài biết rõ lịch trình đổi ca của đám lính gác, còn lại chẳng thám thính được thêm cái gì cả.
Lẽ nào lần này phải về trắng tay?
Lưu Phong trong thâm tâm thở dài, sau đó cô gọi hệ thống đến hỏi:
- Ê hệ thống! Nhiệm vụ lần này ngươi giao có giới hạn thời gian không?
- “Có thưa thí chủ!”
- Thời hạn là bao nhiêu?
- “Sau khi Giao Kiệt đại hội kết thúc!”
- Nè hệ thống, ngươi nói xem nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ như thế nào a~
- “Lần 1 sẽ bị phạt tra tấn thần hồn.
Tái phạm liên tiếp 3 lần, sẽ bị trục xuất về thế giới thực tại!”
- Thế nhiệm vụ lần này ta bỏ được không?
- “Cốt truyện chính tuyến, không thể bỏ lệnh!”
Ác dữ vậy? Mà ở thế giới thực tại cô vẫn mơ hồ chưa rõ bản thân hiện tại ra sao, nên tò mò hỏi hệ thống:
- Thế “ta” ở thế giới bên kia hiện giờ như thế nào rồi hệ thống?
- “Thí chủ ở thế giới thực tại hiện đang là người thực vật, và hiện trạng đang bị bỏ xó trong góc bệnh viện!”
Không hiểu sao nghe đến đây, đột nhiên trong lòng Lưu Phong có chút cỗ chua xót.
Việc này đương nhiên cô phải thấu hơn ai hết chứ! Bố mẹ của cô luôn dấn thân vào công việc vì cô, nên họ đâu chỉ ngồi mãi chăm sóc cô được.
Mà tại nơi đó, ngoài phụ mẫu