Diệp Cô Tuyệt đứng núp sau lưng Bạch Cẩn Phong, cảm thấy cực kỳ yên tâm, lão gương miệng nói lớn.
“Bạch Cơ Tử, cái lần ngươi cãi nhau trêи Hoàng Thiên sơn, tình cờ ta và ba vị trưởng lão đang đứng đó, ta không nhìn rõ ngươi nói chuyện với ai nhưng mà việc đoạt xá này chúng ta nghe thấy rất rõ ràng.
”
“Ngươi… ngươi nói láo!” Bạch Ân quay sang nhìn Bạch Cẩn Phong, “Cẩn Phong, đừng tin lời gã, gã có mưu đồ ly gián tình cảm của ta và con!”
“Lão đừng có chối nữa!” Diệp Cô Tuyệt thẳng thừng vạch mặt.
“Bốn chúng ta cùng nghe thấy, một người còn có thể là nhầm lẫn, bốn người thì không thể chứ?”
Diệp Cô Tuyệt còn nhấn mạnh là bốn người, chứng tỏ việc này quá nửa là thật rồi.
Thật ra lúc đó Diệp Cô Tuyệt biết mình đã nghe được bí mật động trời nên cần phải báo cho Bạch Cẩn Phong ngay.
Lúc đó lão nhanh trí bày kết giới ngăn cách hơi thở để bảo đảm an toàn cho mình và ba vị trưởng lão, sau đó chờ Bạch Cơ Tử và người kia đi khuất rồi mới vội vàng quay về thương lượng đối sách.
Cả bốn người đều biết đây là việc nghiêm trọng, nếu mà Bạch Cơ Tử phát hiện thì tính mạng của bọn họ đều bị đe doạ.
Để tránh rút dây động rừng, Diệp Cô Tuyệt đành phải giao cho Diệp Thần đem bí mật đưa cho Bạch Cẩn Phong, còn bọn họ ở lại môn phái chú ý đến nhất cử nhất động của Bạch Cơ Tử.
Không ngờ rằng Bạch Cơ Tử đã nghe lén cuộc nói chuyện của phụ tử hắn, sai người ám hại Diệp Thần, sau đó thần không biết quỷ không hay rời khỏi môn phái đuổi theo Bạch Cẩn Phong.
Lúc Diệp Cô Tuyệt nhận được tin Bạch Cẩn Phong báo Diệp Thần nguy hiểm, thế nhưng nhìn đến bia sinh mệnh trong từ đường môn phái, tên của nhi tử và Từ Kha vẫn tràn đầy sinh cơ, trong khi đó tên của Sở Thanh Vân thì đã tối hẳn, lão biết việc chẳng lành nên vội vàng dùng đến một tấm bùa truyền tống ngàn vàng khó cầu để chạy tới vùng Băng nguyên tây bắc.
Trải qua bảy bảy bốn chín giờ tìm kiếm cuối cùng cũng tới được đây.
Bạch Cẩn Phong chăm chú nhìn Bạch Ân, trong lòng không còn gợn sóng.
Vài trăm năm trước là lúc nào? Là khi hắn còn chưa sinh ra, hay khi phụ thân hắn còn chưa sinh ra???
Phụ thân hắn năm nay gần sáu trăm tuổi, mà sự việc xảy ra với Phùng Tư Triết là vào năm trăm năm trước, Bạch Cẩn Phong đoán chuyện đoạt xá xảy ra vào khoảng thời gian đó, khi đó chắc chắn phụ thân đã ra đời, như vậy hắn đúng là không có quan hệ gì với Bạch Ân.
Quá nhiều điểm kỳ lạ đến bây giờ Bạch Cẩn Phong mới thấy trùng hợp.
Thứ nhất Bạch Ân năm xưa cùng Sở Thanh Lan, Phùng Tư Triết, Bắc Hàn Phi Thiên đều là thiếu niên tài tuấn, Bạch Ân không hề lớn tuổi so với đám Sở Thanh Lan, ấy vậy mà bây giờ ba người kia vẫn còn dáng vẻ của thanh niên, chỉ riêng Bạch Ân bây giờ làn da đã già nua, mái tóc bạc trắng, nhìn qua giống như sắp lìa đời.
Ba người kia tu vi đều đã đạt đến Đại Thừa kỳ cao giai, chỉ còn một bước nữa là độ kiếp phi thăng, ấy vậy mà Bạch Ân vẫn còn giữ nguyên tu vi Đại Thừa sơ kỳ.
Từ nhỏ đến lớn Bạch Ân dạy Bạch Cẩn Phong rất nhiều những công pháp, nhưng thật sự chưa từng chỉ dạy công pháp nào của Bạch gia, ngay cả cấm pháp Vạn Luân quy nhất cũng là phụ thân dạy cho hắn.
Vốn Bạch Cẩn Phong nghĩ mãi không ra, nếu thực sự lão là gia gia của hắn, vậy thì không có lý nào lại đi tính kế cả nội tôn mình.
Giờ đây ngẫm nghĩ lại lời Diệp Cô Tuyệt vừa nói, có lẽ Bạch Ân chỉ muốn bồi dưỡng ra một khối thân thể cường đại mà thôi, đến nỗi khi trùng sinh vào năm mười tuổi một lần nữa, Bạch Cẩn Phong lựa chọn một công pháp thất truyền, công pháp này dùng thời gian ngắn để tăng trưởng tu vi, nhưng mỗi lần thăng cấp đều gặp Thiên phạt, nhưng Bạch Ân chưa từng phản đối một câu.
Vốn còn nghĩ lão biết rõ về Vọng Nguyệt sơn hà đồ, muốn ngăn cản hắn tiến tới với Sở Thanh Vân vì tránh bị y liên luỵ, nhưng không ngờ… hoá ra thứ lão