Bạch Cơ Tử điên cuồng gào thét.
“Năm xưa ta chỉ là một sợi tàn hồn bám vào Vọng Nguyệt sơn hà đồ, lúc đầu tính đoạt xá Phùng Tư Triết, thế nhưng Sở Thanh Lan ngươi và Phùng Tư Triết luôn kè kè đi cạnh nhau, ta không cách nào xuống tay, Bắc Hàn Phi Thiên thì mưu mô xảo quyệt, ta chỉ còn cách đánh chủ ý lên người Bạch Ân.”
Bạch Cơ Tử cười lớn: “Ta đoạt xá xong cắn nuốt linh hồn Bạch Ân, tu vi mới có thể leo lên Đại Thừa sơ kỳ, thế nhưng tuổi thọ của ta chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, liên tục phải dùng sinh cơ bù đắp.
Lúc đó ta tung ra lời đồn về Vọng Nguyệt sơn hà đồ, Bắc Hàn Phi Thiên lập tức cắn câu, bọn ta hợp tác giết người, linh hồn thì cho hắn, sinh cơ thì cho ta! Còn tội lỗi thì cứ để Phùng Tư Triết gánh thay.”
Sở Thanh Lan đã biết sự thật nhưng nghe được chính miệng Bạch Cơ Tử nói, trái tim hắn vẫn đau đớn không thôi, thì ra suốt mấy trăm năm qua hắn vẫn hiểu lầm a Triết.
Không đúng! Hắn quay sang hỏi a Triết.
“Tại sao… tại sao ngươi không nói sự thật với ta?”
Phùng Tư Triết bị chất vấn thì ngơ ngác, cuối cùng nghẹn ngào.
“Ta có nói… nhưng mà đâu ai chịu tin, mọi người phong cho ta cái danh xưng ma tôn, nhưng thực chất ta không biết gì hết, công pháp đó đúng là của ta, nhưng đã bị Bắc Hàn Phi Thiên cướp mất từ lâu rồi!”
“Ta chủ động đưa tay giúp đỡ Phùng Tư Triết, cũng làm thân với ngươi, nếu ta mà không tự khai ra, làm sao các ngươi có thể phát hiện chứ?”
Bàn tay Sở Thanh Lan không khống chế được liền bóp chặt lại, từng sợi tóc bị kéo căng khiến gương mặt Bạch Cơ Tử vặn vẹo, mắt hơi lồi ra, nhưng lão không quan tâm, vẫn thản nhiên như không.
“Sở Thanh Lan, ngươi không biết ngay cả thê tử của ngươi cũng là người của ta à? Ta tính ra được tương lai ngày hôm nay nhi tử của ngươi sẽ làm thay đổi Tu chân giới, ta đành hi sinh vị sư muội của mình đến câu dẫn ngươi, ngay cả thuốc cũng là ta bỏ.” Lão đắc ý.
“Không ngờ đường đường Sở Thanh Lan Sở chiến thần mà lại trì độn để người ta dắt mũi như thế!”
“Ngươi…” Gương mặt Sở Thanh Lan lúc trắng lúc đỏ, không kiềm chế được liền thúc tay vào bụng Bạch Cơ Tử.
“Tên khốn kiếp!”
Bạch Cơ Tử hộc ra một ngụm máu, nhưng miệng vẫn cười quỷ dị, “Thê tử của ngươi chính là người đã đem Vọng Nguyệt sơn hà đồ gắn lên lưng Sở Thanh Vân, có mẫu thân cực phẩm như vậy, chẳng thèm để ý đến sống chết của đứa con nàng mang nặng đẻ đau, ta cũng thành thật chia buồn cùng y.”
“Đừng nói nữa… đừng nói nữa…” Lan run run giọng, hắn không thể kiềm chế được bạo ngược trong lòng, bàn tay liên tiếp đánh xuống, chẳng mấy chốc mà Bạch Cơ Tử đã im bặt, cơ thể biến thành một đống máu thịt.
Đúng lúc này dị biến bất chợt phát sinh, Bắc Hàn Phi Thiên vốn đã chết quỷ dị mở mắt, bàn tay vung lên, tiếng xé gió kèm theo một chuỷ thủ xung quanh đầy khói đen phóng tới, mục tiêu là Sở Thanh Lan.
“Lan ca.
Cẩn thận!”
Lan vẫn đang đắm chìm trong bi thương bị đẩy mạnh một cái lùi ra đằng sau, lúc này hắn mới giật mình nhìn lên, chuỷ thủ đã khoét sâu vào ngực Phùng Tư Triết, khói đen ám vào vết thương, từng sợi hắc khí nhanh chóng bám theo mạch máu lan rộng khắp nơi.
“A Triết…” Sở Thanh Lan run rẩy nhìn Phùng Tư Triết ngã xuống dưới chân mình, tim đau như bị chính thanh chuỷ thủ kia khoét một mảng, hắn gào lên.
“A Triết!!!”
Bắc Hàn Phi Thiên thực hiện đánh lén thành công lập tức bật dậy phóng tới chỗ Bắc Hàn Minh túm hắn lên rồi biến thành một làn khói đen, tan biến khỏi chỗ này, thế nhưng Bạch Cẩn Phong không hề chậm trễ, bàn tay hắn liên tục kết ấn, không gian nứt vỡ ra thành một lỗ đen quỷ dị, một bàn tay từ hư vô xuất hiện túm lấy hai tên khốn kiếp rồi ném mạnh xuống.
Vô ảnh kiếm xuất hiện trêи tay, Bạch Cẩn Phong dứt khoát đâm thẳng vào đan điền Bắc Hàn Phi Thiên, bản thân lão đã kiệt sức, cơ thể bị đào rỗng từ lúc chiến đấu với Sở Thanh Lan nên không thể chống cự.
Nhất thời Đỉnh Thông Thiên vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Bắc Hàn Minh ở bên cạnh thấy vậy hoảng sợ lùi ra đằng sau, lại bị Bạch Cẩn Phong lạnh lùng túm lại.
“Các ngươi muốn chạy à?” Bạch Cẩn Phong quay sang thấy Sở Thanh Lan đang tuyệt vọng túm lấy Phùng Tư Triết mà lắc, tự dưng tâm tình trùng xuống.
Hắn khó chịu vô cùng, sát khí nổi lên, lập tức dùng tay kéo lê hai tên khốn họ Bắc Hàn sau đó ném thẳng vào cánh cửa đang đóng kín.
“Muốn mở ra