Sở Thanh Vân nằm rạp trên mặt đất, từng mảng máu sền sệt tanh tưởi ở dưới thân, khắp nơi là chân tay cụt nằm ngổn ngang, hệt như tu la tràng.
Phía trước đứng một bóng lưng cô độc, đối diện với đám người đang hò hét, kiếm trong tay hắn liên tục vung lên, huyết tinh bay đầy trời.
Dù hoàn cảnh kinh hoàng như vậy nhưng Sở Thanh Vân không hề sợ hãi một chút nào, y biết mình phải ngăn người phía trước lại, nhưng cơ thể lại không thể nào động đậy.
Đôi con mắt xám ngắt phản chiếu bóng kiếm lập loè.
Hình như y đã chết, và y chỉ là một trong vô vàn cái xác nằm nơi đây.
Nhận thức này làm lòng Sở Thanh Vân xuất hiện một tia khổ sở.
Không biết trải qua bao lâu, bóng lưng chợt dừng lại, xung quanh chẳng còn ai sống sót, tiếng chất lỏng nhỏ tong tong từ mũi kiếm, mùi máu tanh hoá thành thực chất.
Hắn quay đầu lại, từ từ bước về phía này, Sở Thanh Vân gắng sức nhìn lên nhưng không thể, tầm mắt chỉ chạm đến mũi giày thêu chỉ đỏ, xương bàn tay loang máu thon dài, đốt ngón tay hiện rõ.
Là ai?
Sở Thanh Vân mơ màng hồ đồ bị người bế lên, cơ thể áp vào lồng ngực rộng lớn, linh hồn lắc lư theo từng nhịp chân hắn.
Sau đó y cảm thấy cơ thể mình được đặt lên một chiếc giường.
Nước từ đâu rơi vào tóc Sở Thanh Vân, có một giọt bắn lên môi, y nếm thử, hình như có vị mặn.
Sau đó mắt y mờ đi, tai cũng chẳng nghe thấy rõ nữa, y cảm giác linh hồn tách rời cơ thể rồi bay lên, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.
"Cẩn Phong!" Sở Thanh Vân hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Bạch Cẩn Phong, y khẽ gọi nhưng mà hắn dường như không nghe thấy.
Bạch Cẩn Phong đang ngồi trước giường, đôi mắt đỏ ngầu nhoè nhoẹt nước, nơi trái tim có một vết thương to bằng cái bát, tà áo tắm máu tươi, hơi thở suy yếu, ánh mắt chuyên chú nhìn xuống dưới.
Sở Thanh Vân khổ sở muốn hắn đi băng bó vết thương, nhưng mà hắn không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào người nằm trên giường.
Linh hồn Sở Thanh Vân cúi xuống nhìn, thì ra là y đang nằm trên đó, đôi môi tái nhợt, đôi mắt vô thần.
Sở Thanh Vân khổ sở muốn hắn đi băng bó vết thương, nhưng mà hắn không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào người nằm trên giường.
Linh hồn Sở Thanh Vân cúi xuống nhìn, thì ra là y đang nằm trên đó, đôi môi tái nhợt, đôi mắt vô thần.
Y đã chết rồi.
Chưa kịp tiếp nhận sự thật này, bỗng nhiên Bạch Cẩn Phong cười lớn, hai hàng huyết lệ chảy ra, linh hồn Sở Thanh Vân đau đớn muốn lau đi, nhưng bàn tay lại xuyên qua người hắn.
Khắp người Bạch Cẩn Phong chảy đầy máu tươi, trên sàn nhà bắt đầu hiện lên đồ hình kỳ dị, Sở Thanh Vân bất giác sững sờ.
Y hiểu hắn muốn làm gì.
"Cẩn Phong, đừng mà...!đừng đi theo ta...!Cẩn Phong!!!"
Sở Thanh Vân điên cuồng kêu gào, nhưng thân thể Bạch Cẩn Phong đã hoá thành bột mịn, nhanh chóng theo gió tan đi...!Y ngẩn ngơ nhìn theo, đau đớn đến tột độ, miệng run rẩy lầm bầm.
"Cẩn Phong...!Cẩn Phong..." Linh hồn Sở Thanh Vân cuồng loạn đau đớn, trong nháy mắt này, y muốn buông bỏ tất cả, cùng Bạch Cẩn Phong tan thành mây khói.
Đột nhiên một luồng khí dịu mát len lỏi vào thanh tẩy hết sạch mùi huyết tinh nơi đây, linh hồn mất phương hướng của Sở Thanh Vân bừng tỉnh, cảm nhận cơ thể bị một đôi bàn tay lạnh lẽo ôm chặt, hơi thở quen thuộc ập tới.
"Thanh Vân, đừng sợ, vi sư ở đây..."
Sở Thanh Vân gắng gượng mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt quen thuộc, nước mắt không tự chủ chảy ra, khổ sở kêu lên.
"Sư tôn..."
Sư tôn của y vẫn còn sống sờ sờ ở đây, y cũng không phải là một khối thi thể lạnh lẽo, cả hai người bọn họ vẫn còn có thể gặp nhau, ở bên nhau.
Sở Thanh Vân vội vàng ôm lấy Bạch Cẩn Phong, ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn, hôn lên bờ môi lạnh lẽo kia.
Bạch Cẩn Phong còn sống.
"Thanh Vân, ngươi vẫn còn chưa Kết đan."
Một câu nhắc nhở làm Sở Thanh Vân bừng tỉnh.
Phải rồi, y đang Kết đan, mọi thứ y vừa gặp phải chỉ là một ảo cảnh mà thôi.
Thì ra là thế...!
Sở Thanh Vân biết rõ Kết đan sẽ gặp tâm ma, nhưng không ngờ thứ này lại lợi hại đến vậy, suýt chút nữa thì...
Nhưng mà người ta nói tâm ma sinh ra từ chấp niệm, vậy đoạn ký ức kia ở đâu ra?
"Thanh Vân, ngươi tỉnh táo lại chưa?"
"Thanh Vân..." Bạch Cẩn Phong lo lắng dùng hai tay áp vào má Sở Thanh Vân.
Tâm ma vốn dĩ rất nguy hiểm, cũng may hắn kịp nhận ra rồi cưỡng ép truyền linh lực của mình giúp Sở Thanh Vân tỉnh lại.
"Sư tôn." Lòng đau như cắt khi nhìn thấy vẻ tiều tuỵ của Bạch Cẩn Phong, nhưng Sở Thanh Vân vẫn gắng gượng mỉm cười.
"Đệ tử tỉnh táo rồi."
"Mau vận chuyển công pháp, tập trung tinh thần Kết đan, vi sư sẽ hộ pháp cho ngươi." Bạch Cẩn Phong dịu dàng xoa lưng y trấn an.
"Vâng."
Sở Thanh Vân nhắm mắt lại, linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung đổ về đây, linh lực trong cơ thể nhanh chóng cô đọng lại, trong đan điền xoay tròn một luồng khí, kết xuất ra một hạt bụi, hạt bụi này dần dần lớn lên, cuối cùng hoá thành một viên Kim đan tròn trịa.
Oành.
Vách ngăn cảnh giới