Bạch Cẩn Phong im lặng, cực kỳ bình tĩnh ôm lấy Sở Thanh Vân lên phi kiếm, nhưng mà Sở Thanh Vân biết đấy chỉ là bề ngoài, bởi vì uy áp từ thân thể hắn đã bắt đầu không khống chế được.
Sở Thanh Vân biết Quang Ân thánh tôn chính là sư tôn của Bạch Cẩn Phong, hắn có thể vì mình mà đối đầu với sư tôn không? Hoặc giả sử như đối đầu rồi thì về sau phải gặp nhau như thế nào?
Bạch Cẩn Phong không chịu nổi Sở Thanh Vân gặp một chút ấm ức, nhưng chính Sở Thanh Vân cũng vậy, nếu Bạch Cẩn Phong vì mình mà phải mang danh khi sư diệt tổ thì y cũng không vui vẻ gì, vì vậy y chỉ còn cách ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
"Sư tôn.
Đệ tử không sao rồi, sư tôn không cần vì đệ tử mà..." Sở Thanh Vân chưa nói xong ngón trỏ mang theo hơi lạnh của Bạch Cẩn Phong liền đặt trên môi y, hắn cúi đầu hôn khẽ lên trán rồi trấn an.
"Suỵt, Thanh Vân đừng nói gì, vi sư biết phải làm thế nào."
Lời ít ý nhiều, Bạch Cẩn Phong mang vẻ mặt ôn nhu để nói những lời đó làm Sở Thanh Vân hoàn toàn ngơ ngẩn, vô thức gật đầu, "Vâng."
Thần thức Bạch Cẩn Phong tràn ra khắp các ngõ ngách trên Thanh Phong môn, sau khi xác nhận được mục tiêu thì nhanh chóng điều khiển phi kiếm phóng đến.
Hắn không hề che lấp khí tức, uy áp Hợp Thể kỳ ngập trời tràn ra, Diệp Cô Tuyệt vừa mới biết được tình hình từ Vân Lãng, đang cảm thấy khó xử.
Bỗng lão ngửi được khí tức này, cả người ngây ngẩn.
Từ khi nào tu vi Bạch Cẩn Phong tăng nhanh vậy? Mới vài ngày trước hai người cùng làm nhiệm vụ, tu vi của hắn mới Hợp Thể sơ kỳ, ấy thế mà khí thế bây giờ đã vượt cả lão.
Phải biết Diệp Cô Tuyệt lão tu vi đã Hợp Thể hậu kỳ.
Diệp Cô Tuyệt vừa dùng thần thức nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đi đến Phi Vân động, cảm thấy tóc trên đầu cũng muốn rụng đi.
Phi Vân động là nơi hài tử Lục Thanh Sương kia bế quan.
Mà nhi tử của lão đang đứng ngay bên ngoài.
Bạch Cẩn Phong phóng đến Phi Vân động, khí thế đánh bay hết thảy chướng ngại vật với kết giới rồi hạ xuống, vài tên quản sự thấy vậy vội vàng chạy tới.
Diệp Thần và Từ Kha canh chừng nơi này đã nhiều ngày rồi, cơ thể mệt mỏi tiều tuỵ thấy rõ, lúc nhìn thấy Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân còn tưởng mình hoa mắt, từ bàng hoàng đến bất ngờ, không thèm chú ý đến điều gì lập tức lao tới, lại bị khí thế của Bạch Cẩn Phong đánh bay ra.
"Sở Thanh Vân, đệ không sao chứ???" Diệp Thần mừng đến rơi nước mắt, bò dậy rồi lao vào ôm chầm lấy Sở Thanh Vân, Từ Kha bên cạnh cũng không kiềm được xúc động, bèn choàng lấy vai cả hai người.
Sở Thanh Vân nhìn thấy hai vị sư huynh của mình gầy rộc đi, thân hình tiều tuỵ thì hốc mắt cay cay, đời này có được mấy vị huynh đệ thật lòng lo lắng như thế này thì còn cần gì chứ, y nghẹn ngào đáp lại.
"Ta không sao rồi..."
Diệp Thần và Từ Kha nén xúc động lại quay ra thì không thấy Bạch Cẩn Phong đâu nữa, mấy quản sự lẽ ra đang canh trước cửa động đã nằm bất tỉnh dưới đất, miệng người nào người nấy đầy máu tươi.
Hai người sững sờ nhìn nhau, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy bên trong Phi Vân động truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.
Tiếng kêu này rất quen thuộc, âm thanh này đến từ Lục Thanh Sương.
Kết giới đã bị Bạch Cẩn Phong phá nát, ba người chạy vội vào bên trong thì thấy Bạch Cẩn Phong lạnh lùng túm cổ Lục Thanh Sương lôi ra ngoài rồi ném mạnh xuống đất, gương mặt lạnh nhạt nhìn hắn như nhìn vật chết.
"Lục Thanh Sương, ngươi thật to gan!"
Lục Thanh Sương mới đầu còn kinh sợ, nhưng bây giờ nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt Bạch Cẩn Phong, lại nhìn Sở Thanh Vân không chút sứt mẻ đứng bên cạnh, hắn chợt bình tĩnh lại, gượng cười.
"Sở Thanh Vân! May quá ngươi không sao rồi..."
"Lục Thanh Sương!" Giọng nói của Bạch Cẩn Phong âm u như quỷ đòi mạng, Lục Thanh Sương nổi hết da gà, đến khi một bàn tay lạnh lẽo đặt lên đầu, cảm giác tử vong tràn đến hắn mới run rẩy trợn to mắt.
"Sư tôn, đệ tử sai rồi, đệ tử sai rồi...!đệ tử không cố ý, chỉ là lúc đó đệ tử bị ép buộc..."
"Ép buộc?" Bạch Cẩn Phong khinh thường, tát mạnh lên mặt hắn.
"Thu mấy cái tâm tư xấu xí của ngươi lại, ngươi là người thế nào chẳng lẽ ta lại không rõ.
Mau khai ra ngươi làm những gì? Kẻ đứng đằng sau là ai? Nếu không thì đừng trách ta vô tình."
"Đệ tử không làm gì hết, đệ tử bị hai tên Kỳ Đông và Tần Siêu ép buộc...!sư tôn hãy tin đệ tử..." Lục Thanh Sương ôm má run rẩy nói, nhưng ánh mắt Bạch Cẩn Phong càng thêm lạnh lẽo, lại một cái tát nữa vào mặt bên kia, trong nháy mắt mặt hắn sưng lên như