Phong Nhu Sương cùng A Hoan chơi trong hoa viên nhỏ bên trong khách điếm.
A Hoa là ác quỷ, cô nàng không có thực thể, cũng không thể để cô cứ bay qua bay lại được, không nói trong thành có vật trừ tà trấn ma, nếu có người được khai nhãn nhìn thấy cô cũng bị doạ sợ ngu người.
Vậy nên Cố Thành Ân mua một con rối gỗ vẽ trận pháp biến nó thành vật chứa để A Hoa bám vào.A Hoan đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, con rối gỗ dao động phát ra tiếng lạch cạch quái dị.Phong Nhu Sương đang kết vòng hoa đội lên đầu con rối gỗ, ngẩn đầu lên hỏi "A Hoan, làm sao vậy?"Con rối gỗ lạch cạnh hai tiếng, Phong Nhu Sương nhìn xung quanh hỏi "Có ai đến à?"Chưa để A Hoan trả lời cô bé đã thấy sau lưng lạnh lẽo.
Phong Nhu Sương quay đầu nhìn, phía sau cô bé là một người toàn thân trùm áo choàng đen đang đứng.Cô bé nhìn người nọ một lát rồi cười rộ lên "Là thúc!"A Hoan giãy dụa thoát khỏi rối gỗ bay lên chắn trước mặt Phong Nhu Sương "Ngươi là ai?"Trong tấm áo choàng hiện lên hai đốm sáng ở vị trí đôi mắt, "người nọ" bỏ qua A Hoan đang hung dữ che chở Phong Nhu Sương chỉ hướng cô bé máy móc hỏi "Mẫu thân ngươi có để lại thứ gì cho ngươi không?"Phong Nhu Sương im lặng một lát "Thúc lại đến tìm đồ à? Là thứ gì thế?""Người nọ" không nói, chỉ lặp lại câu hỏi "Mẫu thân ngươi có để lại thứ gì cho ngươi không?"Phong Nhu Sương lắc đầu "Ta không biết.""Người nọ" im lặng như đang suy nghĩ xem lời này là thật hay giả, xong gã vươn tay ra khỏi tấm áo choàng lộ ra đoạn xương tay trắng tếu "Ngươi đi theo ta.""Muốn đưa con bé đi đâu?"Cố Thành Ân xuất hiện phía sau gã, một tay giữ chặt bả vai của gã, y cảm nhận được dưới tay cứng nhắc toàn là xương cùng với hàn ý thấu xương."Người nọ" không ngờ tới sẽ có người xuất hiện ngăn cản, gã toang vươn tay đánh đến nhưng Cố Thành Ân nhanh hơn gã rút Định Thân phù "bộp" một tiếng dán ngay xương đầu gã.Cố Thành Ân ngồi xuống bên cạnh Phong Nhu Sương, khoanh tay quang sát bộ xương khô "Ngươi đến tìm Sương Nhi làm gì?"Bộ xương khô im lặng, chỉ có hai đốm lửa màu xanh ở hốc mắt lập loè cháy.Phong Nhu Sương chớp mắt nhìn Cố Thành Ân, cô bé đứng lên ghế lấy vòng hoa từ trên đầu mình nhón chân cài lên đầu y.Cố Thành Ân đang khí thế hừng hực ra hỏi bị động tác của cô bé làm cho bật cười "Sương Nhi cứ cài đi."Y định lấy vòng hoa xuống thì cô bé lại dỗi ôm con rối gỗ chạy sang Tạ Tước.Cố Thành Ân đành chiều theo cô bé, đầu cài vòng hoa "tra hỏi" bộ xương khô "Sương Nhi nói trước khi Tố Liên và Phong nhị gia mất ngươi rất thường xuyên ghé thăm bọn họ?"Bộ xương khô giả câm giả điếc."Ngươi vì thứ gì đó mới đến tìm Tố Liên sao? Vì thứ đó mới gϊếŧ vợ chồng bọn họ?"Bộ xương khô hơi động khớp miệng vang lên tiếng lạch cạnh như phản kháng.Cố Thành Ân nhướng mày "Nói chuyện đi chứ? Ta biết ngươi có thể nói chuyện."Tạ Tước liếc nhìn bộ xương khô doạ "Gã không nói thì chặt xương nấu canh đi?""Chúng ta là người tu hành đừng hở ra chặt xương nấu canh chứ?! Ta nhớ thuật Sưu Hồn có thể áp dụng với quỷ tu, kí ức linh hồn chắc không biết dối gạt đâu.
Chỉ là khá đau đớn á, lâu rồi ta chưa dùng Sưu Hồn thuật xảy tay một cái có khi hồn phi phách tán như chơi ấy."Bộ xương khô tuy bị định thân nhưng vẫn không kiềm được run rẩy.Này còn ác hơn chặt xương nấu canh có được không?!"Nghe danh Mạc Quyết tiên tôn đã lâu bấy giờ mới có dịp diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền."Bộ xương khô lên tiếng nhưng lần này giọng nói phát ra không phải chất giọng khàn khàn của nam nhân vốn có mà là thanh âm du dương của nữ nhân.Có người câu thông với y qua bộ xương khô.Cố Thành Ân nhướng mày "Các hạ là?""Vũ An Lạc."Vũ An Lạc lại nói "Thập Ngũ chỉ là một quỷ tu dưới trướng ta thôi, tiên tôn đừng làm khó hắn."Cố Thành Ân cười hỏi "Nghe nói Vũ An Lạc cô nương chỉ chuyên tâm tu quỷ đạo không nhúng tay vào chuyện tam giới.
Lần này là vì sao đây?"Vũ An Lạc cười "Nếu An Lạc nói bản thân không dính dáng đến việc này tiên tôn có tin không?""Nói nghe thử xem.""Tố Liên vốn là môn hạ dưới trướng của An Lạc, năm đó xuất môn có mang theo một món đồ.
Nhiều năm nay An Lạc vẫn luôn phái Thập Ngũ đến tìm nàng chỉ là muốn lấy lại đồ vật của mình thôi."Cố Thành Ân nhướng mày "Làm sao ta tin ngươi được đây?"Bên kia im lặng một lát rồi nói "Nếu tiên tôn không tin có thể đến tệ phủ của An Lạc một chuyến, tiên tôn muốn hỏi gì ta cũng có thể đáp.
Chỉ là nếu tiên tôn xác định chuyện này không liên quan đến ta thì có thể giúp ra lấy lại đồ của mình không?"Cố Thành Ân nhìn qua Phong Nhu Sương "Đồ vật của ngươi hay của Tố Liên ta không biết, cũng không có quyền quyết định.""Như này thì khó khăn rồi.""Có thể nói cho ta biết đồ vật đó là thứ gì không?"Vũ An Lạc im lặng một lát mới trả lời "Chiêu Hồn phiến."Chiêu Hồn phiến? Trùng hợp như vậy?"Xin hỏi quý phủ của Vũ An Lạc cô nương ở đâu? Ta có chuyện cần hỏi cô, việc thu lại đồ vật của Tố Liên ta không có quyền quyết định.
Nhưng nếu cô không liên quan đến chuyện này, giúp ta thì xem như Cố Thành Ân ta nợ cô một ân tình."Vũ An Lạc bên kia im lặng như đang suy nghĩ xem trong chuyện này nàng ta được lợi bao nhiêu.
Qua hồi lâu nàng ta lên tiếng "Được thôi, tệ phủ của An Lạc ngay trong thành Phù Vấn, hãy để Thập Ngũ đưa tiên tôn đi.""Được."Vũ An Lạc bên kia ngừng điều khiển xương khô Thập Ngũ, xương khô mở miệng, giọng nói trở về ban đầu "Tiên tôn, mời!"Tạ Tước đứng im quan sát từ khi nảy lúc này mới nói "Sư tôn, người đến phủ của Vũ An Lạc thật sao?"Vũ An Lạc này cũng không phải người đơn giản, kiếp trước hắn cũng từng bị nàng ta chơi một vố, bị quỷ hồn nàng ta nuôi truy đuổi suốt một thời gian dài.
Tuy khi đó hắn chơi chó trước nhưng Vũ An Lạc cũng âm thầm thọc đao không phải ít.Cố Thành Ân lấy vòng hoa trên đầu mình cài lên đầu Tạ Tước, tay còn ở trên đầu hắn vỗ nhẹ hai cái "Ngươi và Châu Bằng ở lại đây trông coi Sương Nhi và A Hoan, ta và sư thúc ngươi đến gặp Vũ An Lạc."Tạ Tước cau mày "Nhưng...""Không cần lo lắng, vi sư tự biết chừng mực."Tạ Tước hậm hực bĩu môi, ai thèm lo lắng cho y chứ?! Chỉ là...!chỉ là dù y có chết cũng phải chết trong tay hắn!Ừ! Đúng là thế đó!Cố Thành Ân thấy vẻ mặt hắn khó coi thì phì cười "Ngoan ngoãn đợi ta về."Phong Nhu Sương đứng ở giữa hai mỗ nam nhân nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hai người, đột nhiên cô bé có cảm giác hai người họ giống như cha mẹ nó vậy.Ờ, diễn khá giống một đôi vợ chồng rồi đấy..Phủ Vũ An Lạc nằm trong một con phố khá vắng vẻ trong thành Phù Vấn.
Con phố này không có cửa hàng hay quán ăn, tửu lâu chỉ có những căn nhà nối tiếp nhau.
Ở con phố vắng lặng thiếu hơi người như vậy An Lạc phủ nằm chễnh chệ ngay cuối phố, là căn nhà to nhất cũng âm u nhất phố.Trước phủ An Lạc không đặt sư tử đá như những phủ khác mà đặt hai cây cờ xí, trước đại môn treo hai đèn lồng màu đỏ, trên đại môn bằng gỗ sơn đỏ thẫm còn vẽ đồ đằng kì quái màu vàng kim.Xương khô Thập Ngũ quấn áo choàng kín mít giơ tay đẩy cửa, đại môn như không khoá nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Gã thập phần thân sĩ đứng nép qua một bên giơ cái tay toàn xương là xương ra "Mời!"Bên trong phủ ngược lại không âm trầm như ngoài phố nhưng như cũ vẫn không có bóng người.Thập Ngũ dẫn Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh vào sâu trong phủ.
Bọn họ đi qua hành làng gấp khúc, Cố Thành Ân tinh mắt thấy cây cối trong hoa viên so với bên ngoài xanh tươi hơn rất nhiều.
Bây giờ