Cố Lâm Thanh đang ở sạp giao dịch gần cổng thành, sau khi chờ đợi một hồi người môi giới cho hắn mới đến, người bán thảo dược cho hắn dường như không muốn người khác nhận ra nhờ người của sạp giao dịch giúp.Trong đoạn thời gian chờ đợi và giao dịch thảo dược mắt phải của Cố Lâm Thanh cứ giật liên tục, trong lòng hắn bất giác nôn nóng mắt không tự chủ nhìn về hướng khách điếm.
Chỉ là khách điếm bọn họ ở điệu bộ thấp lại xa cổng thành, thứ hắn nhìn cũng chỉ là những dãy kiến trúc gần đây."Đây là thảo dược, mời khách quan kiểm tra."Tuy nôn nóng nhưng đối với thảo dược giải độc cho Cố Thành n hắn không dám lơ là, nán lại một chút kiểm tra độ tuổi và phẩm chất của Hạ Sâm Ô, Kỳ Anh Thảo thấy không có vấn đề gì mới giao linh thạch.Người của sạp giao dịch kiểm kê xong xuôi mới cười nói "Quý khách lần sau lại tới nhé!"Cố Lâm Thanh nhẹ gật đầu rồi mang thảo dược cấp tốc trở về.
Bên này người môi giới mang linh thạch đã giao dịch đến một quán trà cách đó không xa.
Bên trong quán trà nam nhân mặc áo vải thô đầu đội đấu lạp đã đợi sẵn."Đây, ngươi kiểm tra lại xem đủ hết chưa?"Người môi giới nói "Giá mua là một vạn khối, chia cho sạp giao dịch 500, phí môi giới 200, còn lại 9.300 khối, xem đủ chưa?"Nam nhân thả linh lực vào túi trữ vật thấy đã đủ mới nói "Đã đủ, đa tạ."Người môi giới khoát tay "Không cần đa tạ, lần sau ngươi cần bán gì thì lại tìm đến ta, bên chỗ ta có đơn nào tốt cũng sẽ để ý giúp ngươi."Nam nhân gật đầu đứng dậy rời đi thì nghe người môi giới gọi lại "Này, ngươi trở về thì đừng đi qua con đường dẫn đến đông thành, khi nãy ngang qua ta thấy có tu sĩ đánh nhau đấy."Nam nhân dừng bước chân "Tu sĩ?""Ừ, dạo này tu sĩ đến thành khá nhiều nhỉ? Còn đánh nhau náo ra động tĩnh lớn như vậy.
Nghe nói người của Ngụy gia đang truy bắt người, đuổi qua hai con phố rồi." Người môi giới vừa nói vừa cảm thán "Dạo này Lang Sa cũng muốn loạn lên vậy mà thành chủ lại không muốn quản, sớm muộn gì Liêu Quốc cũng giống Phủ Dung!"Nam nhân trầm mặc như nghĩ đến cái gì nói một câu "đa tạ" rồi đi về phía Đông thành.
Người môi giới thấy hắn vẫn đi về phía kia chỉ nhúng vai không nói gì.Bấy giờ ở con phố nhỏ bên Đông thành Tạ Tước đang mang Cố Thành Ân chạy trốn, Cơ Ly Tình đã biến về nguyên hình bám lên vai Cố Thành Ân."Quái lạ, sao không cắt đuôi được bọn họ? Cứ như bọn họ biết được rằng chúng ta sẽ chạy hướng nào vậy."Lang Sa thành nói lớn thì không quá lớn nhưng không nhỏ chút nào đâu, ấy vậy mà từ lúc rời khỏi khách điếm đến nay đã nửa canh giờ mà bọn họ vẫn không cắt đuôi được Ngụy Minh Kiều phía sau.
Khi nãy chạy ngang qua ngõ tắt còn suýt bị Ngụy Minh Kiều bắt lại, may nhờ đạn khói của Bình Tứ cho vẫn còn tạm thời thoát được.
Tuy nhiên lúc đó chạm mặt gây ra động tĩnh rất lớn, rất nhanh chắc chuyện sẽ truyền ra toàn thành, mong rằng lúc đó Cố Lâm Thanh biết tin đến kịp cứu bọn họ.Tạ Tước nghe y nói vậy thì hơi dừng bước, tạm thời không thấy người của Ngụy Minh Kiều phía sau thì kéo Cố Thành Ân vào một chỗ khuất kín đáo tầm nhìn tốt.
Hắn xác định trên người hắn và Cố Thành n không có đồ vật gì kì lạ, trên đường cũng không để lại dấu vết liền đưa mắt nhìn về phía Cơ Ly Tình "Trên người ngươi có mang thứ gì khiến họ lần theo không?"Cơ Ly Tình biến thành dáng vẻ con người nhìn từ trên xuống dưới bản thân một lượt lắc đầu "Không biết."Y phục là Cố Thành Ân thay cho nhóc, trên người không có trang sức gì ngoại trừ tay mang một cái vòng ngọc chân mang một vòng chuông bạc."Vòng ngọc là mẫu thân ta để lại, ta mang từ nhỏ rồi." Cơ Ly Tình theo ánh nhìn của Tạ Tước dừng ở cổ chân mình "Đây, là của sàn đấu giá mang lên?"Nhóc ta mờ mịt nói "Lúc trước không có sau khi ta bị đánh ngất tỉnh lại trong lòng sắt thì đã mang lên rồi."Sắc mặt Tạ Tước tối tăm, hắn ngồi xổm xuống dùng lực muốn chấn vỡ vòng chuông nhưng không chút mảy may ngược lại chuông bạc còn vang lên âm thanh nho nhỏ.Cố Thành Ân nhíu mày kéo Tạ Tước "Thứ này có thể truy tung?""Có lẽ thế."Tạ Tước lại thử vài cách cũng không làm vỡ được chuông bạc mà phía xa đã vang lên gió và bước chân vội vã.
Ngụy Minh Kiều đã đuổi đến rồi.Cơ Ly Tình vẫn nhớ rõ lời Tạ Tước nói, nhóc do dự chút "Chi bằng chúng ta tách ra? Đám người kia là nhằm vào ta..."Đây là cách giải quyết tốt nhất.Cố Thành Ân nhìn về phía Tạ Tước "Ngươi đưa Cơ Ly Tình trốn đi, ta đi tìm sư thúc ngươi."Tạ Tước cau mày không đồng ý "Không được, ta đi cùng người.""Bọn họ dựa theo cảm ứng vòng chuông tìm đến Cơ Ly Tình nên sẽ không để tâm đến ta bên này đâu.
Ngươi đi cùng nhóc bảo vệ nhóc tìm cách kéo dài thời gian, ta đến cổng thành tìm Cố Trì rồi sẽ đến tìm ngươi."Tạ Tước do dự "Nhưng...""Không nhưng nhị gì cả, còn do dự bọn họ sẽ đuổi đến!" Cố Thành n không để hắn nói hết đã vội nói, vừa dứt lời thân thể cũng rẽ sang một ngõ khác chạy mất.Ở đó giằng co mãi có mà chết hết!Tạ Tước trợn trừng mắt nhìn y đã chạy xa, lại quay đầu trừng Cơ Ly Tình.Cơ Ly Tình chột dạ "Hay ngươi cứ đi cùng y, ta tìm chỗ nào trốn." Nói xong nhóc ta cũng chạy mất, có điều phương hướng hoàn toàn trái với Cố Thành Ân.Tạ Tước "..."Hắn nhìn hai con đường, thở dài một phen nhằm vào hướng Cố Thành Ân mà đi.Cơ Ly Tình sống chết không liên quan đến hắn nhưng sư tôn của hắn có bị thương chỗ nào hắn gϊếŧ chết đám Ngụy gia kia.Cố Thành Ân chạy được một khoảng xa thì liên tục gặp ngã ba ngã tư, phía bên thành Đông toàn bộ là nhà cửa thấp nên đường không lớn lắm lại nhiều khúc quanh, hiện tại y rối đến mức không rõ phương hướng, cũng không biết nên đi hướng nào đến cổng thành.Đúng lúc này phía sau bỗng vang lên tiếng động nhỏ, lông tơ Cố Thành Ân dựng thẳng chưa kịp quay đầu đã bị người phía sau ôm lại kéo vào trong ngõ khác "Sư tôn là ta!"Cố Thành Ân nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì thả lỏng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói "Không có, đi về phía trước!"Trong khu nhà ở thành Đông quá nhiều hẻm và ngõ người của Ngụy Minh Kiều cũng chia ra tìm kiếm.
Quả nhiên Ngụy Minh Kiều chỉ có vị trí của Cơ Ly Tình, Cố Thành Ân chỉ cách bọn họ một bức tường nhưng bọn họ chẳng phát hiện.Người đã đi y mới thấp giọng hỏi phía sau "Sao ngươi không đi cùng Cơ Ly Tình?""Để người đi một mình ta không yên tâm."Cố Thành Ân không tán thành "Bọn họ vốn muốn bắt là Cơ Ly Tình ta bên này chả có nguy hiểm gì cả!"Tạ Tước cố chấp nói "Nhưng ta vẫn lo cho người, Cơ Ly Tình có nguy hiểm gì có liên quan gì đến ta chứ?"Y không biết nói gì nhìn hắn.Tạ Tước ngước mắt nhìn y "Người một Cơ Ly Tình hai Cơ Ly Tình, rốt cuộc người đối với Cơ Ly Tình là có ý gì? Vì sao cứ chấp nhất bảo vệ hắn ta chứ? Hắn ta sống chết kiểu gì có liên quan gì đến người? Lại nói hắn bị bắt cũng sẽ không chết, ở trong tay họ Ngụy cùng lắm ăn chút khổ, chút khổ kia còn không chịu nổi thì còn muốn làm gì?!"Cố Thành Ân không ngờ Tạ Tước lớn tiếng chấp vấn y, hắn rất tức giận, y có thể cảm nhận được.
Đối với hắn đang phát hoả cũng không thấy khó chịu ngược lại kinh ngạc nhiều hơn "Được rồi, ngươi muốn đi cùng ta thì đi cùng ta, không cần tức giận như vậy."Tạ Tước không bớt giận ngược lại càng thêm khó chịu "Không cần tức giận? Người trong lòng không màng an nguy bản thân che chở cho nam nhân khác ta không tức giận được chắc?!"Nói đến đây cả Tạ Tước và Cố Thành Ân đều ngẩn người.Tạ Tước hơi hối hận vì bản thân giận quá mất khôn lỡ lời, hắn căng thẳng bước lên một bước nhỏ giọng gọi "Sư tôn..."Cố Thành Ân rũ mắt "Được rồi, chuyện này nói sau." Y làm bộ bình tĩnh quay người đi "Trước tìm Cố Trì đã."Tạ Tước chớp mắt nhìn bóng lưng y, hoảng hốt trong lòng dần thay bằng chết