Tĩnh xá Mạch Phong, Cố Thành Ân ngồi ngóc ở bên giường nhìn chằm chằm nam nhân nằm trên giường.
Nam nhân mang bộ dạng tầm ba mấy bốn mươi, bộ dáng vốn nghiêm nghị lúc này đã tràn đầy bệnh khí và già nua.
Hơi thở nam nhân mỏng manh, da dẻ trâng bệc như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi trần thế.Cố Thành Ân cố thuyết phục rằng sư tôn chỉ đang ngủ thôi nhưng nhìn bộ dáng của Vân Hải thì y chẳng dám tin vào lời nói dối của mình nữa."Sư tôn, chẳng phải người hứa dẫn ta đến Nam Hải xem giao long sao? Vì sao người còn ngủ, mau thức dậy đi ""Cầu xin người...""Tiểu An." Trạch Vân không đành lòng nói "Đệ đã canh bên cạnh sư tôn nhiều ngày rồi, về nghỉ đi."Cố Thành Ân lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe chớp cũng không dám chớp nhìn người trên giường.
Y sợ bản thân chớp mắt một cái sư tôn sẽ biến mất."Đệ cứ như vậy sư tôn biết sẽ rất đau lòng.""Vậy người mau tỉnh lại trách phạt đồ nhi đi." Cố Thành Ân nức nở "Dù đáng dù mắng hay diện bích ta đều đồng ý, chỉ xin người tỉnh lại..."Trạch Vân thở dài một hơi ngồi xuống bê cạnh y "Sư bá tìm kiếm trong tịch điển, đã tìm ra cách cứu sư tôn rồi.""Cách gì?" Ánh mắt Cố Thành Ân sáng bừng vội hỏi."Dưỡng Hồn đăng."Vốn Trạch Vân muốn một mình xuống núi tìm Dưỡng Hồn Đăng cứu sư tôn nhưng Cố Thành Ân kiên trì muốn đi theo.
Lay động không được y Trạch Vân đành mang người xuống núi.Tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm ra manh mối, ngay trong lúc tuyệt vọng nhất bọn họ tìm thấy một chút manh mối về Dưỡng Hồn Đăng, cũng trong đoạn thời gian này quen biết Bích Loan.Bọn họ gặp Bích Loan trong một toà thành biên giới Phủ Dung, nàng ta là một cô gái hào sảng dáng người có lồi có lõm khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, phi thường cuốn hút ánh nhìn của người khác.Ngay từ lần đầu gặp mặt Cố Thành Ân đã không thích Bích Loan lắm, tuy nàng ta có vẻ ngoài rất dễ nhìn, tính cách lại tốt như không hiểu sao y không tài nào thích nàng ta được.
Có lẽ vì đôi mắt quá mức thu hút kia khiến y có chút nghi ngờ về thân phận của nàng ta.Bích Loan cũng nhận ra điều ấy nhưng nàng ta không chút để tâm, vẫn đối xử với y như người khác, không vì vậy mà ghét bỏ y.Cho đến một ngày nọ, Cố Thành Ân phát hiện Trạch Vân và Bích Loan nảy sinh tình cảm với nhau.
Đối với y mà nói đây là điều không thể chấp nhận được, sư huynh vốn một lòng yêu thương y, chiều chuộng y nay lại thích cô gái khác huống hồ người kia còn không vừa mắt y, đây sao có thể chấp nhận?!Sau đó y náo loạn một trận với Trạch Vân và Bích Loan, cả ba đều tan rã không vui.Lại sau đó nữa bọn họ tìm được Dưỡng Hồn Đăng.
Dưỡng Hồn Đăng đang ở trong tay một thợ rèn già trong thành Tam Thủy, không biết vì sao ông có được vật này mà khi bọn họ tìm đến ông ta cũng không tình nguyện giao ra.Không biết vì sao tin tức về Dưỡng Hồn Đăng đột nhiên bị truyền ra, tu sĩ gần đó đều vì vậy mà tìm đến thành.
Sau một hồi trãi qua nhiều chuyện thợ rèn già cuối cùng cũng nguyện ý giao Dưỡng Hồn Đăng cho bọn họ.Sau khi thợ rèn già chết bọn họ tính rời thành về Thiên Tông thì gặp phải vô số tu sĩ có tiên lẫn ma vì Dưỡng Hồn Đăng mà tìm đến bọn họ có ý đồ cướp đoạt.
Trong lúc giao chiến bọn họ vô tình mở ra vực luyện ngục, Cố Thành Ân mang theo Dưỡng Hồn Đăng bị tách ra khỏi Trạch Vân và Bích Loan.Ở vực luyện ngục Cố Thành Ân bị rơi xuống vạn lí hoả nguyên, trong hoả nguyên đâu đâu cũng có ảo cảnh, nếu không phải tinh thần của y kiên cố e rằng đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Mà trong lúc y dằn vặt ở hoả nguyên Trạch Vân và Bích Loan bên này cũng gặp chuyện.
Trạch Vân ban đầu đã bị thương nặng sau khi vào vực luyện lần lượt gặp nhiều phó bản điện ngục, vì che chở cho Bích Loan mà mạng suýt không còn.Bích Loan không nỡ để Trạch Vân cứ vậy mà chết đi, nàng ta đánh chủ ý lên Dưỡng Hồn Đăng trong tay Cố Thành Ân.
Cũng không phải bây giờ nàng ta mới có chủ ý này, ngay từ đầu tiếp cận hai người bọn họ cũng vì Dưỡng Hồn Đăng.
Chỉ là gặp nhiều biến hoá không ngờ nàng ta rơi vào lưới tình với Trạch Vân, từ tư tâm cướp Dưỡng Hồn Đăng hồi sinh bào đệ* đã biến thành cứu mạng người yêu.(*Bào đệ: em trai ruột.)Vừa ra khỏi biển lửa đã gặp Bích Loan, Cố Thành n tuy ghét nàng ta nhưng không vào thời điểm này đối nghịch cùng nàng, chỉ là không ngờ ngay lúc nguy cấp nàng ta cướp mấy Dưỡng Hồn Đăng đẩy y trở lại biển lửa."Thành Ân, xin lỗi, ta không còn cách nào khác."Cố Thành Ân trừng lớn đôi con ngươi đã phiến đỏ "Ngươi từ trước đã có âm mưu này? Vì muốn cứu đê đệ ngươi?"Ngay từ đầu Bích Loan đều không hề che dấu việc bản thân có một đệ đệ đã khuất.Bích Loan im lặng."Nếu ngươi dám mang Dương Hồn Đăng đi Trạch Vân sư huynh nhất định hận ngươi!"Bích Loan bình tĩnh nhìn y "Sẽ không."Trong một thoáng Cố Thành Ân dường như ý thức được Trạch Vân đã sớm biết âm mưu của nàng ta, vậy vì sao hắn còn thích nàng? Vì sao hắn lại dung túng nàng ta đoạt đồ? Hắn hiện tại đang ở đâu?"Thành viên, xin lỗi.""Bích Loan, ta hận chết ngươi! Dù có chết ta cũng sẽ kéo ngươi theo cùng!!!"Bóng Bích Loan khuất sau lửa lớn nhưng trước mắt Cố Thành Ân chỉ còn dáng vẻ hiền từ của Vân Hải tiên tôn, sư tôn của y cười với y, cứ như thế dần tan biến."Sư tôn..."Tinh thần Cố Thành Ân dần hỗn loạn bị vực luyện ngục cắn nuốt."Là đồ nhi vô năng..."Cố Thành Ân cũng không rõ bản thân làm cách nào ra khỏi vực luyện ngục, có lẽ là bởi vì thù hận chống đỡ cũng có lẽ mong muốn trở về Thiên Tông gặp sư tôn mình lần cuối, hay biết đâu kì tích xảy ra sư tôn y đã tỉnh lại khoẻ mạnh chỉ cần y trở về liền thấy sư tôn đầu sủng nịch gọi y đến xoa đầu y.Nhưng kì tích không đến, Cố Thành Ân mất nửa cái mạng được người khác nâng về Thiên Tông chìm vào hôn mê.
Cố Thành Ân hôn mê hai tháng, Vân Hải tiên tôn tỉnh lại, nhưng lần tỉnh táo này không khiến người khác vui mừng ngược lại khiến tâm trạng mọi người nặng nề.
Bởi vì ai cũng biết Vân Hải tiên tôn đây là hồi quan phản chiếu*.(*Hồi quang phản chiếu: người sắp chết sẽ có một đoạn thời gian tỉnh táo, sau khi đoạn thời gian ngắn này qua đi người kia sẽ trút hơi thở cuối cùng.)"Tiểu An và Trạch Vân đâu?"Mọi người im thin thít không ai dám nói gì.
Vân Hải suy yếu dựa vào tường hỏi "Tiểu An đã xảy ra chuyện gì?""Thành Ân bị thương hôn mê vẫn chưa tỉnh."Vân Hải tiên tôn nhíu mày lập tức ho khan một trận ho đến tay đầy máu "Đưa ta đến gặp Tiểu An.""Chưởng môn..."Trưởng lão nọ bắt gặp ánh mắt của Vân Hải chỉ đành thở dài đỡ người đến tĩnh xá của Cố Thành Ân.Vị trí của Vân Hải và Cố Thành Ân bỗng nhiên thay đổi, người nằm trên giường lúc này là y, sắc mặt tái nhợt hơi thở mỏng manh.
Vân Hải tiên tôn nghe trưởng lão kể lại mọi chuyện chỉ thở dài."Đã tìm được Trạch Vân chưa?""Vẫn chưa ạ.""Sau khi Tiểu An tỉnh lại chăm sóc nó thật tốt." Vân Hải tiên tôn vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn ở ngón tay cái đeo lên cho Cố Thành Ân.
Nhẫn ngọc này truyền cho bao đời chưởng môn Thiên Tông, hiện tại Vân Hải tiên tôn trao cho y không nói cũng biết chiếc ghế chưởng môn này ai là người kế tiếp ngồi lên."Khúc Ninh, sau này Tiểu An giao cho ngươi chăm sóc."Từ Khúc Ninh vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh lúc này mới vâng một tiếng, hắn nhìn Vân Hải rồi lại nhìn Cố Thành Ân vẻ mặt vẫn không có biểu tình nhưng bi thương trong mắt đều không khống chế được.Vân Hải tiên tôn túc trực bên cạnh Cố Thành Ân một đêm, hôm sau người tạ thế.Từ Khúc Ninh cũng ở tĩnh xá canh giữ suốt một đêm nhìn Cố Thành Ân vẫn chưa tỉnh lại mà Vân Hải tiên tôn đã tạ thế khó mà không thay y đau lòng.
Hắn vén góc chăn giúp y, lẩm bẩm nói "Ngươi còn không mau tỉnh lại..."Ba tháng sau khi Vân Hải tiên tôn viên tỉnh Cố Thành Ân cuối cùng cũng tỉnh lại, bọn họ không ai dám báo tin dữ của