Dạ Lam Tiêu \( Kiếp trước trước khi còn ở tu chân giới, Quân Tịch Ly \- Ngọc Minh Ly tên là Dạ Lam Tiêu\) mặc lam y như ngọc khoác áo choàng hồ ly trắng tuyết bước đi trong đêm, Huyết mai ngả xuống, như cúi đầu trước mặt Dạ Lam Tiêu, tuyết trắng bị y dẫm nhưng chẳng để lại dấu chân, nhẹ gạt một cành mai chắn đường, cánh hoa mai màu máu theo động tác nhẹ nhàng của y rơi xuống, nhưng vương vấn y mà nhẹ xoay vài vòng mới cam lòng rơi xuống nền tuyết trắng tinh.
\-Gọi ta đến đây làm gì?
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu quá đỗi lạnh nhạt làm người nghe không nghe ra nghi vấn trong câu.
\-Sư tôn.
Một thiếu niên ngồi trong đình quay đầu lại, khuôn mặt góc cạnh lạnh lẽo nhưng trước mặt người trước mắt lại dành nhu hòa duy nhất, tựa như băng tuyết vĩnh cửu, cứ ngỡ nó sẽ không bao giờ tan chảy, nhưng thiên địa lại có một ngọn lửa đặc biệt, hòa tan lớp băng lạnh lẽo đó.
Phong Vô Nhiên chạy lại, đỡ lấy tay Dạ Lam Tiêu , cung kính đưa người kia đến bên đình.
Ánh trăng soi hai bóng ảnh, hòa hợp như vốn là một.
\-Sư tôn ...... đệ tử.....
Dạ Lam Tiêu ngồi xuống , đặt áo choàng xuống dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phong Vô Nhiên, bị y nhìn Phong Vô Nhiên có chút tay chân luống cuống.
\-Chuyện gì? Ấp a ấp úng.
Vẫn là giọng điệu kia, lạnh nhạt trước sau như một.
\-Sư tôn, ta phải bế quan....
Giọng điệu của Phong Vô Nhiên nửa vui mừng nửa không muốn, nói, vui mừng đương nhiên là tu vi của hắn tiến giai thì sẽ gần sư tôn thêm một chút, buồn là.... sẽ rất lâu nữa không gặp sư tôn.
Dạ Lam Tiêu dừng thần thức quét mắt một lượt, nhận thấy bình cảnh cấp 89 của đồ đệ có dấu hiệu thả lỏng, có chút hài lòng gật đầu. Sau đó hỏi.
\-Nếu bế quan, gọi vi sư ra đây làm gì?
\-Sư tôn..... đêm nay trăng rất đẹp, hơn nữa người quên rồi sao? Hôm nay là sinh thần của người mà.
Đối với việc này Phong Vô Nhiên có chút bất đắc dĩ, sư tôn của y tính tình lãnh đạm, thứ khiến sư tôn liếc mắt cũng không nhiều chớ nói chi là thứ người quan tâm, cho nên sinh thần của chính mình cũng nằm trong phạm vi không đáng quan tâm đó, người chưa năm nào nhớ sinh thần của chính mình cả.
\-Sinh thần?
Ngước nhìn ánh trăng rằm tròn trịa trên cao, Dạ Lam Tiêu mới nhớ hôm nay là sinh thần của mình, thật ra sinh thần đối với tu tiên giả là không có ý nghĩa, phải biết tu tiên giả thọ mệnh rất dài, người thường có thể trải qua 100 sinh thần đã là hết đời, nhưng tu tiên giả lại có thể trải qua nó ngàn lần, vạn lần.
Mà thứ diễn ra nhiều lần đương nhiên sẽ không có ý nghĩa nữa.
\-Cũng không có ý nghĩa.
Dạ Lam Tiêu phán một câu nhạt nhẽo.
Phong Vô Nhiên không để ý, lấy một món điểm tâm bằng hoa quả chính tay hắn làm dâng lên.
\-Sư tôn, đây là Lan Ngọc, được làm từ táo có hương lan, người có muốn thử một chút không ạ?
Dạ Lam Tiêu nhìn chiếc bánh hình hoa lan màu vàng nhạt, nửa ttrong suốt, khi nhìn kỹ thật sự gần giống một bông hoa lan được khắc bằng ngọc , nếu là người khác , có lẽ sẽ luyến tiếc ăn đi chiếc bánh tinh xảo