\-Cuối cùng cũng xuất quan.
Một người tuổi khoảng 20 bước ra từ thạch động, hắn có đôi mắt màu đen như viên Hắc Diệu thạch đẹp nhất thế gian, đôi đồng tử đen láy sắc bén, mi mắt cong cong như cánh bướm, mày kiếm sắc sảo , mũi cao thẳng, làn da do lâu ngày không phơi nắng cho nên có chút trắng. 3000 sợi tóc đen không vướng bận, được buông thả xuống, làn gió nhẹ nhàng thổi vài sợi tóc tinh tế bay lên.
\-Sư tôn?
Hắn thử gọi , với tu vi của sư tôn hắn, chỉ cần có một tiếng động nhỏ là sẽ nghe thấy nên hắn cũng không la lớn làm gì.
\-Sư tôn, người ở đâu?
Phong Vô Nhiên bước đi có chút vội vàng, hắn thực sự rất nhớ người kia, nhớ đến phát điên, nhớ đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Hắn muốn được gặp người kia, ở bên người kia, lẳng lặng nhìn người kia, cả đời.
Hắn biết tâm ý của chính mình, cũng biết đây là tình cảm không nên có, nhưng thế đã sao chứ? Hắn không để tâm đến cái nhìn của người khác, hắn chỉ để tâm đến cái nhìn của sư tôn thôi, nhưng hắn ..... không dám nói, sư tôn hắn, có lẽ không thể chấp nhận tình cảm của hắn, hắn sợ sư tôn sẽ cắt đứt quan hệ với hắn mất, nên, hắn không dám nói. Cứ duy trì quan hệ sư đồ như bây giờ, như vậy hắn vẫn sẽ là người ở bên cạnh sư tôn, cả đời.
\-Sư tôn!
Đại điện, trống rỗng.
Phòng ngủ, trống rỗng.
Vườn hoa, trống rỗng.
Rừng mai, trống rỗng.
..... Trống rỗng!
\-Sư tôn! Sư tôn! Người ở đâu?!
\-Sư tôn!!!!!!!!!!!
Phong Vô Nhiên hét lớn, giọng điệu có chút điên cuồng.
\-Sư tôn.
Phong Vô Nhiên gần như lật tung Tê Linh điện lên, nhưng vẫn không có.
Cành mai xum xuê chưa từng có người chăm sóc, hoa cỏ không có người bảo vệ giờ đã úa tàn, đại điện không một hạt bụi nhưng cũng không một chút nhân khí,..... tất cả đều nói nên một điều, Tê Linh điện này đã lâu không có người ở.
\-Sư tôn!
"Sư tôn, người ở đâu??????? "
\-Đúng rồi, Phiêu Liệp thành.....
Phong Vô Nhiên lẩm nhẩm, giọng nói giống như cọng rơm cứu mạng của một người sắp chết đuối.
Phiêu Liệp thành.....
Tan hoang một mảnh, tàn tích đã phủ một tầng tro bụi.
\-Sư tôn.....
\-Sư tôn!!!!!!!!
\-Sư tôn.....
\-Sư tôn, người ở đâu.... người đã nói "chờ ta về" mà..... sư tôn......
Phong Vô Nhiên gần như phát điên, người hắn quý trọng hơn sinh mạng, là cả thiên hạ, là vị thần, là...... ái nhân của hắn, rốt cuộc đã đi đâu.... tâm hắn đau đớn như bị ai khoét đi một lỗ, máu chảy đầm đìa, những vết thương được con dao nhỏ bôi độc nhẹ nhàng cứa vào, từ nhẹ đến nặng, từ nông đến sâu , mỗi giây mỗi phút đều đau đớn.
Cuộc đời của hắn, vì một người mà sống..... duy nhất một người, giờ người kia đi rồi..... hắn phải làm sao?
Có ai nói cho hắn biết, hắn phải làm sao ?
\-Hahahahahahahahahaha.....
Phong Vô Nhiên cười điên cuồng.....
Bàn tay nâng lên, mấy trăm dặm xung quanh, lấy hắn làm chung tâm, nổ tung. Đất bụi bay mù mịt, nhưng chẳng thể che đi biểu cảm điên cuồng của người nọ.
Một cái nâng tay, mấy vạn sinh mệnh liền tươi sống bị giết chết, không một gốc cây ngọn cỏ còn sinh tồn nổi.
\-Haha..... hahahahaha.....
\(Linh Lan Hoa : Mất đi người quan trọng nhất, liệu có ai sẽ như Phong Vô Nhiên, lâm vào điên cuồng không?\)
....
Phong Vô Nhiên đi qua thật nhiều nơi, Bắc Mặc hoang vu, Nam Hải sâu thẳm, Đông lâm rậm rạp, Tây Sương đáng sợ, Trung Lưu náo nhiệt..... mỗi nơi, hắn đều cố gắng tìm tung tích của người đó..... hắn tìm đến phát điên mất, bởi vì, cho dù có đi tìm một năm, trăm năm, hay ngàn năm.... dù có đi Bắc Mặc, Nam Hải, hay Trung Lưu..... hắn cũng không tìm được một chút tin tức của người kia, một chút khí tức của người kia..... một tia sinh mệnh sinh mệnh người kia, hay..... một tia hồn phách người kia.....
Những ai quen biết hắn và sư tôn,