Buổi tối, trong Long Điện mọi người đã có mặc đầy đủ... Nhưng không khí thật lạ. Bữa đại tiệc sao thật im lặng? Chỉ duy nhất có một người ngồi ở trên cao, đang thoải mái đùa giởn, chọc ghẹo các mỹ nữ một cách trắng trợn, Vâng! không ai khác là tên cẩu hoàng đế kia. Hết cười rồi lại nói, hết ăn rồi lại uống...
Một đám quân thần ngồi vào bàn tiệc nghiêm nghị phía dưới, một chút cũng không động, ánh mắt ai oán liếc nhìn phía trên mà lửa giận muốn phun trào. (bọn ta là còn sống, là còn sống!!! Chưa có chết!)
Nhân vật chính là tiểu chỉ huy chưa đến, các quân thần thì không dám động thủ ngồi chờ đến queo râu, tên cẩu hoàng đế thì không nói đi, vì một tiểu hài tử mà sống dở chết dở, nghĩ mà muốn một đao tự vẫn. Một bàn sơn hào hải vị, rượu thịt mỹ lệ trước mặt mà không thể động vào, thật bức gan bức ruột người ta!
"Tham kiến hoàng thượng. Thần chậm trễ, xin hoàng thượng trách tội."
Một thân bạch y từ đâu xuất hiện, khi nào? khiến mọi người cả kinh. Hèn chi, ta nói sao nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột? Không khí hít thở thì như bị ép đi đâu hết? Giờ thì biết nguyên nhân rồi. Toàn bộ ánh mắt tập trung trên người Lục Bỉ, nghe xong câu nói kia, liền dồn hết ánh mắt trở về phía tên hoàng thượng như muốn khuyên hắn 'đừng có làm đều dại dột a' .
Bỗng bị phiền nhiễu cuộc vui, Triệu Lâm nhíu mài quay xuống nhìn, liền bắt gặp ánh mắt Lục Bỉ, sâu không thấy đáy, như muốn xoáy hắn vào trong ánh mắt đầy sát khí kia, không tự chủ mà run một cái. Mọi thứ xung quanh như bị thời gian ngừng lại, không khí bị bóp méo, mồ hôi hột rơi lả chả, run rẩy toàn thân. Tướng Quân và Thừa Tướng phía dưới như cũng bị làm sợ theo mà lặng im.
Tên hoàng đế nắm chặt tay thành quyền, run dữ dội, mặt đầy hắc tuyến, ánh mắt giận giữ nhìn Lục Bỉ đang nở nụ cười tươi rói ở phía dưới. Mọi người thấy Lục Bỉ cười liền kinh động, ngươi hỏi ta đáp, một lần nữa ánh mắt điều tập trung vào tên hoàng thượng 'không xong rồi, không xong rồi!' bọn quân thần không ngừng mô phật cho mình, trâu bò húc nhau ruồi muỗi cũng bị vạ lây?!!
"Khụ... Haha! Chắc hẳn là chỉ huy có việc bận nên tới muộn một chút đi. Không thể trách tội được. Nào! Nên bắt đầu tiệc rượu, chỉ huy cũng nên vào chỗ thưởng thức!"
Hắn nhẫn nhịn, mặt cũng đỏ lên vì nén tức giận rồi, hắn biết ngoài cái mác đại tiệc này ra thì còn một chuyện vô cùng quan trọng khác, cũng vì chuyện đó đã làm cho hắn lo lắng lâu nay. Xung quanh đồng thời trợn mắt há mồm nhìn nhau, xem có phải là nghe lầm hay không đây.
Lục Bỉ thấy vậy, thật thú vị, hài lòng vờ vịt đa tạ hắn, chuẩn bị vào chỗ ngồi, liền nghe tên công công ngoài kia réo công chúa tới, liền theo phản xạ xoay người ra phía cửa điện, 2 ánh mắt gặp nhau. Nàng vui mừng, ngây lập nở nụ cười chói chang với Nhã An, hoàn toàn khác một trời một vực với lúc Lục Bỉ đối thoại cùng tên hoàng đế. Nhã An bất động trước nụ cười sáng lạng đó, lấy lại thần thức, gật đầu đáp nàng.
"Nữ nhi bái kiến phụ hoàng"
Không mặn không nhạt đối với Triệu Lâm làm cái lễ rồi ngồi vào chỗ của mình. Lục Bỉ bấy giờ đã vào chỗ cùng 2 người một phụ một nghĩa trò chuyện vui vẻ. 2 người cũng quen với thời tiết của Lục Bỉ rồi, nên vẫn thản nhiên mà theo phản xạ. (Làm cha khó lắm, phải đâu chuyện đùa T.T)
Tất cả đại thần cuối cùng vì tiếng eo éo của tên công công mà kéo hồn mình về, lại gặp một màn như vậy. Tiếp tập 2... ngươi hỏi ta đáp. Như cảm nhận được sự hiện diện ở một gốc nào đó, đang tỏa khí sát người, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng ban đầu. Các tên tham quan, tham thần không ngừng kiếm cớ bắt chuyện với Lục Bỉ, còn nịnh nọt, vỗ mông ngựa, xài tất cả các chiêu võ mồm,... chuốc say nàng. Nhưng không tài nào gần nàng được, sợ chỉ cần tiến 1 bước liền chết vì không thể thở hoặc bị nàng đóng băng cho mà chết a.
Nàng khinh bỉ nhìn từng tên quan thần các loại ở đây... Hừ!
Nàng bây giờ có một ít men liền to gan:
"Hoàng thượng, chắc ngài không quên lời hứa của mình đâu nhỉ?"
Uống một ngụm rượu, lạnh giọng hỏi tên hoàng đế, ánh mắt không thèm đặt chỗ hắn.
Tên hoàng đế đang vui vẻ lại bị phá đám, nhưng vấn đề Lục Bỉ nhắc tới không thể không quan tâm, là trúng ngay chỗ ngứa của hắn bấy lâu. Lại nhìn xuống, Lục Bỉ đang thản nhiên uống rượu không coi một vị hoàng đế như hắn ra gì thì tức giận, cũng vì vấn đề này đè ép lên người hắn liền hít thở không thông, mồ hôi như tắm ào ào chảy, mặt trắng bệch không tí máu:
"Trẫm làm sao mà quên được, vậy chỉ huy là muốn thứ gì cứ nói, trẫm nhất định giữ lời"
Cố gắng tạo hình tượng vua tốt, nói được làm được trước mặt mọi người, hắn cười cười, mà lại bị vẻ mặt mình bán đứng, giọng nói cũng không còn thản nhiên như bình thường.
"Hảo! Thần xin thẳng thắn, thần cảm thấy đế quốc Nam Liêu là một nơi tốt. Thần muốn cai trị Nam Liêu, hợp tác với Vương Thiên cùng nhau phát triển. Sẽ không có bất cứ cái gì là cóng phẩm, thần là thích bình yên. Hoàng thượng người nghĩ sao?"
Vừa cong môi, vừa nhìn tên hoàng thượng. Nàng thật sự hôm nay là rất vui vẻ, chuyện này nàng cũng đã suy nghĩ nhiều lần rồi. Nam Liêu tuy nàng làm vua cai trị, nhưng mọi thứ sẽ giao lại cho Tịch Âm Dao cai quản, dù gì bọn họ cũng đang rảnh rỗi, cũng phải có chỗ ẩn núp, tên bán thần trước cũng đã bị nàng cho gặp diêm vương kí sổ rồi.
Không cần hắn đồng ý thì mọi thứ ở Nam Liêu đã được một tay nàng sắp xếp ổn thỏa, không đồng ý cũng phải đồng ý.. Nếu cố ý muốn khiêu chiến với nàng thì nàng cũng không cần khách sáo.
"... Chuẩn"
Tên cẩu Triệu Lâm thấy nụ cười đầy tự tin của Lục Bỉ thì cũng thông não, người mu mô xảo nguyệt như hắn làm sao mà không hiểu cho được. Thật sự thì hắn sống được ngày nào là hay ngày nấy nhưng phải kéo theo tiểu chỉ huy này xuống chung. Hắn tức đến tái mặt, ôm tim mà trừng nhìn Lục Bỉ.
"Trẫm... trẫm thấy mệt, muốn nghỉ ngơi, các ái khanh cứ tiếp tục đại tiệc, tạm thời công chúa sẽ thay ta... Khụ, khụ..."
Nghe giọng Triệu Lâm khí nhỏ vì ho, đi đứng có chút mất thăng bằng, các phi tử dìu hắn vào trở về. Công chúa nàng thấy vậy lo lắng, tuy hắn ít khi quan tâm nàng, nói chuyện với nhau 1 ngày không quá 3 câu, còn là hoàng đế trị vì tệ nhất, làm bá tánh câm phẫn, nơi nơi đều xỉ vả hắn, Vương Thiên vì tham quan vô lại hoàn hành mà đi xuống, hắn lại không quản còn trọng dụng bọn kia... Quả thật nàng cũng là rất câm ghét người cha này, nhưng hắn ta cũng là cha nàng...
"Phụ hoàng, người không sao? Nữ nhi liền truyền thái