Ngày hôm sau:
Hiện tại tất cả mọi người, trong ngoài Vương Thiên đều đã biết tiểu chỉ huy của họ, giờ là vua một nước, vẫn là không phải vua của bọn họ haizz~
Nhân dân Nam Liêu đã sớm coi Lục Bỉ là đại Thiên Hoàng của bọn họ, ai nấy đều ủng hộ, mừng còn không kịp. Tuy đã là vua, Lục Bỉ rất hiếm khi mặc long bào, thậm trí còn không có ở trong hoàng cung.
"Mọi việc coi như ổn đi. Giờ thì đi tìm tiểu bảo bối thôi~"
Viết một lá thư, đợi bồ câu đưa tới... Nàng một mình chạy ngay vào tửu lâu lần trước. Bây giờ mọi người là đều biết nàng, thấy tiểu tổ tông của bọn họ vào thì nghiêm trang, tử tế, nói chuyện nhỏ nhẹ lịch sự, thay đổi 360 độ. Trước khi bước vào, nàng rõ ràng còn nghe được tên nào la làng, kể chuyện vấp té, đạp trúng phân chó?,... Aizz nàng có ăn thịt ai đâu, chỉ là... Chỉ là gϊếŧ vài kẻ đối nghịch nàng thôi mà?
Lục Bỉ bước vào, ánh mắt liền dính chặt lên người tiểu công chúa...
Nàng đến thật sớm a, còn sớm hơn cả 1 ngươi luôn tuân thủ giờ giấc như Lục Bỉ. Nàng nhẹ nhàng đi tới, đặt mông ngồi cười vui vẻ hướng Nhã An:
"Công chúa! Người tới thật sớm nha."
Nghe vậy, nàng là đang rót trà thì ngẩn đầu lên, thấy khuôn mặt phóng to, đang cười nghịch ngợm nhìn mình...
Không xong!?? Dính chưởng rồi!! rót tràn cả ly trà... Lục Bỉ bị Nhã An đột ngột ngước lên, thì 4 mắt nhìn nhau, thật... Thật gần... im lặng bao phủ có thể nghe cả tiếng tim ai đó đập mãnh liệt.
"Aah! Công... công chúa!?? Trà! Trà!"
Người lấy lại ý chí nhanh nhất là Lục Bỉ, vì cảm thấy tay của mình là ướt, thì ra... Hoảng hốt thu lại tầm mắt, mặt bây giờ là đỏ một mảnh như quả cà chua rồi.
"A?... Ah!! Ân, xin... xin lỗi! Ta không cẩn thận"
Biết được mình bị thất thố, vội vàng đặt lại ấm trà cùng cốc trà, chăm chú dọn dẹp... Nóng, nóng quá, mặt thật nóng, chắc chắn bây giờ là đỏ hết rồi, Nhã An cúi đầu, vì biết mặt mình bây giờ là không được tự nhiên, làm bạn với cái mặt bàn này vậy.
Nhìn động tác của Nhã An, Lục Bỉ không khỏi cười thầm trong bụng (thật hậu đậu nga) Lúc đầu nàng cũng là cúi đầu tránh sự mất tự nhiên, nhưng giờ là lấy lại tình thần rồi! Hừm... Bây giờ là nên chơi vui thôi~
"Công chúa, ta có này cho ngươi xem, rất là thú vị nha!"
Nói xong không đợi Nhã An phản ứng, nàng vỗ tay 2 cái "bốp, bốp" liền một cái bao to không biết từ đâu, được ném thẳng tới dưới chân nàng.
"Haha! Đồ chơi là tới rồi."
"Này... Là gì?"
Nhã An thấy vậy liền kinh ngạc hỏi Lục Bỉ. Mọi người xung quanh hoảng hốt, cũng gián mắt vào cái bao to đùng kia, cái gì mà ngọ ngoạy vậy nhỉ? Con gì à? Con gì to vậy? Hình như có tiếng gì đó?... Mọi người bàn tán sổi nổi, không ngừng tự đặt ra câu hỏi...
"Là... Là một con heo nga! Suốt ngày chỉ biết ăn rồi kiếm chuyện, hừ! còn rất hóng hách tự nhận mình là con người nữa đó! Hắc hắc... Đúng thật là nó có thể nói tiếng người!"
Mọi người nghe xong đều ồ lên, thật sự muốn biết là nó ra sao! Lục Bỉ thật vui vẻ, còn dùng chân dẫm dẫm mấy cái, mọi người thấy nó hình như là mềm mềm.
"Lục-ờ... ừm... Ngươi là muốn cho ta xem trò vui gì? Là cái này sao?"
Nghe thấy lời Nhã An, Lục Bỉ ủy khuất nhìn nàng, rõ ràng là không biết xưng hô người ta ra sao...~~~
"Gọi ta là Lục Bỉ."
"Ân, được?... Vậy cũng gọi ta là Nhã An đi."
"Ừm, ừm, ừm!"
Nàng gập đầu lia lịa, thể hiện sự vui thích của mình. Hai người nhìn nhau cười thật là vui vẻ:
"Cũng đến lúc rồi."
Nói rồi nàng liền cúi xuống, tháo dây buộc cái bao ra nhẹ nhàng, chân dùng lực một xíu đá bay ra một con heo ụt ịt dư mỡ dư thịt kia.
"..."
"Ối Cha Mẹ ơi!"
Đây là mọi người hoảng hồn, đồng thanh cùng nhau la làng, ai cũng trừng lớn mắt nhìn cái con heo vừa mới 'bay' ra kia, bị trói chân tay, miệng thì bị bịt vải...
Không... Không lầm thì... Tên này là con trai độc nhất của thượng thư, Sở Khanh!!??
"haha, Lục Bỉ! Quả thật là đồ chơi tốt a~ Ân, thật là sẽ chơi rất vui đây!"
Lúc đầu nàng có bất ngờ một chút, nhưng nghĩ lại, quả thật hôm nay cất công đi một chuyến là không chán, được chơi vui như vậy. Nhã An mắt sáng, rót một ly trà thưởng thức.
Lục Bỉ bước tới tháo vải miệng cho tên Cẩu Trư...
"Cái con m* nhà ngươi!! Dám bắt trói bổn công tử! Còn hành hạ ta ra nông nổi này! Ta thề sẽ chém đầu nhà ngươi, ngũ mã phanh thây, bầm ra cho chó ăn$%@yz... "
Vừa được giải thoát cái mồm, thì mưa lớn mưa nhỏ bắn ra, chửi rủa đủ thứ! Thấy cảnh như vậy mọi người liền lắc lắc đầu 'Ngu ngốc, dốt nát, nhầm người rồi a'.
Lục Bỉ tháo vải miệng cho hắn xong thì ngồi hưởng trà cùng Nhã An, ai ngờ đang uống một ngụm liền phải trở ra, còn vị công chúa kia...
"haha! Lục... Lục Bỉ... Không ngờ ngươi cũng có ngày này! Bị người ta rủa cũng còn nhẹ a!! Ta... ta thật được mở rộng tầm mắt!"
Nhã An nghe thấy cũng mém sặc chết, ngồi đó che miệng mà cười, nhưng lại không dám cười quá lớn, vẫn còn giữ được hình tượng nha.
"Cái... Cái tên này muốn chết!"
Nổi giận rồi, nổi giận rồi!!! Thẹn quá hóa giận rồi a!! Nhìn người ta cười mình kìa, là công chúa nha, sắp mất hết hình tượng vì ai đó bị sỉ nhục rồi kìa.
Nàng quay sang tên Sở Khanh, bây giờ là không khí bị ngẹt, nhiệt độ như ở Nam Cực... À!? mà mấy người này chắc chưa tìm thấy lục địa thứ 6 đâu nhỉ?!.
Có thể nhìn thấy khí đen xuất hiện xung quanh Lục Bỉ luôn đó, trong mắt là vực sâu không đáy, bị đổi từ màu đen sang kim lia lịa...
Cuối cùng cũng trở lại bình thường...
"Ừm... Trà ngon!"
"chách, chách!"
Ngồi lại xuống bàn trà, nàng không thèm nhìn người trước mặt đang vô lực cố gắng nhịn cười nữa... Hứ! Vờ thưởng trà đánh giá, Lục Bỉ là búng tay 2 cái. Liền thêm một cái bao khác được ai đó ném bay vào, gần chỗ tên Cẩu Trư. Có điều cái bao không được to...
"Ta để ngươi gặp người thân, nói lời cuối cùng một chút! Coi như là ta có lòng tốt giúp ngươi đi"
Nói rồi nàng mở bao ra...
"Mẹ Ơi!!!"
Lần này... Là... Là... Vật phẩm cao cấp hơn a!!!! Tên Sở Khanh thật là chọc