Bà Lục bị Lục Bạch Văn kéo về phòng. Ông ta đồng sầm cửa lại, bởi quá yêu mà đánh mất lí trí, đầy bà ngã ra sàn. Ông ta lấy trong túi ra vài tấm hình thu thập được ở nhà thờ, ném thẳng vào mặt bà, gay gắt hỏi:
"Nói. Thằng khốn này là ai? Bà với nó có quan hệ gì?"
Bà Lục bị đầy mạnh, toàn thân đều đau. Đau bao nhiều, bà thất vọng bấy nhiêu. Sự thô bạo của ông ta càng đẩy bà ra xa hơn. Cải quyết định "bỏ nhà theo trai" chi mới nhen nhóm hiện ra khi ở dưới đại sảnh, lúc này đây lại càng mãnh liệt bùng cháy, như cây đậu thần trong vài giây đã vươn mình sinh trường một cách thần kỳ, đâm thẳng lên trời cao.
Bà chống tay đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lục BạchVăn, không e sợ thừa nhận:
"Ông muốn biết sao. Vậy thì tôi sẽ nói cho ông nghe.
Cậu ấy, là bạn tình mới của tôi!"
"Bà..." Lục Bạch Văn sững người, không thể tin bà ta lại dễ dàng thừa nhận như vậy.
Vốn đĩ, ông đã tự nhủ rằng, chỉ cần bà phủ nhận, là bà bị gài bẫy, bị thằng khốn vắt mũi chưa sạch kia trêu chọc thì ông ta sẽ không truy cứu thêm nữa mà bỏ qua luôn cho bà. Nhưng thật không ngờ...
"Bà có biết mình vừa nói gì không?" Ông ta gắn giọng, tất cả mọi cảm xúc đều bị nén lại một cách khổ sở.
"Tôi biết." Bà Lục ngẩng cao đầu, như thể tuyên
chiến với người bạn đời của mình: "Vốn tôi khôngmuốn cho ai biết chuyện này, nhưng đã vỡ lỡ rồi thì tôi cũng nói luôn. Bạch Văn, chúng ta ly hôn đi. Tôi không muốn sống cùng với ông nữa."
Bà thấy chán cuộc hôn nhân này rồi. Ở bên "Trung Nhân", bà thấy hạnh phúc hơn nhiều.
"Bà... bà điên rồi."
Lục Bạch Văn chấn động nặng, run lên vì giận, một cơn đau ập tới lồng ngực. Ông ta chỉ kịp ôm ngực, rồi bất thình lình phun ra máu, ngã xuống sàn nhà ngay tức khắc.
Bà Lục khiếp sợ, trợn tròn mắt mấy giây mới hốt hoàng tới lay: "Ông Văn... ông làm sao vậy? Ông tỉnh lại đi... Ông Văn... Bạch Văn... Người đâu
Lấy mãi không thấy động tĩnh gì, bà mới sực nhớ racần gọi người, vội vàng chạy ra cửa, hoảng loạn gọi
người.
"Người đâu... Thần Hạo... Người đâu hết rồi... Thần
Hao..."
Thần Hạo vẫn ngồi dưới nhà, trong tư thế khẩn
trương trông chờ kết quả của ba mẹ mình. Nghe thấy tiếng kêu của bà Lục không được bình thường, lập tức bật dậy, chạy ngay lên lầu.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Ba con... ông ấy... ông ấy..." Bà Lục sợ quá, nói mãi
không xong, chỉ biết đưa tay chỉ vào trong phòng.
Thần Hạo nhìn vào trong, mặt lập tức xanh tại
"Ba..."cấp cứu ngay sau đó...
Vì chuyện này, trên dưới nhà họ Lục loạn thành một đoàn, nào có ai phát hiện ra, rằng mơ Cà của họ, Tuyết Vũ... Không hề đi theo tới bệnh viện.
Mà cô, chỉ thong dong đứng bên cửa sổ phòng minh dõi đôi mắt sắc bén theo chiếc xe màu đen đắt tiền chở Lục Bạch Văn đi dưới ánh nắng giữa chiều gay gắt, như chủ khổng tước nhìn con mồi của mình vừa sa bẫy đang không ngừng giãy dụa cổ thoát ra. Trên người cô không còn là bộ cánh màu xanh dương lộng lấy nữa, mà thay vào đó là chiếc áo ngủ dài chạm tới bắp chân, thoải mái nhẹ nhàng, cùng với đó là ly rượu vang trong tay, không chút lắc lư.
Rốt cuộc thì ngày này cũng tới. Lão già ác nhân đócuối cùng cũng nhận quả báo. Chẳng qua, quả báo này mới chỉ bắt đầu mà thôi, kịch hay vẫn còn ở phía
sau!
Chỉ là đôi mắt ấy, không hề có tia vui mừng nào của kẻ chiến thắng, mà nó lại càng chồng chất bị thương. Có thể vui được sao? Khi mà cả ba mẹ và em của cô đã chẳng còn ai trên đời này nữa. Cô chỉ hy vọng, họ có thể yên nghỉ nơi chín suối, không còn thấy oan khuất nữa.
Sáng sớm hôm sau, lúc này đây, chuyện bê bối của nhà họ Lục đã được phát tán rộng rãi khắp nơi. Tất cả các trang báo cả điện tử lẫn bảo đọc truyền thông đều đưa tin về vụ này, rầm rộ còn hơn cả tổng thốngmới của nước Mỹ nhậm chức.
Đâu đâu cũng thấy nhan nhản bình luận tiêu cực tẩy chạy Lục Khang Dụ và Hải