"Ba me hãy tha lỗi cho con, con hứa con sẽ cai. Nhưng giờ hãy trả lại cái đó cho con đi, con không chịu được nữa rồi... Xin mẹ đấy, nói ba trả cho con đi... Chỉ một lần này thôi, rồi mẹ muốn con làm gì cũng được..." Hắn cầu xin, vẻ mặt đáng thương lắm. Giờ chỉ cần lấy được gói bột kia, bào hắn làm gì cũng được. Tiếc là chút tiểu xảo của hắn không qua được mắt Lục Bạch Văn, nhất là khi đã tìm thấy bằng
chứng
Ông ta hung dữ tra khảo: "Mày... nghiện bao lâu rồi,
nói?!"
Hắn sợ khiếp vía, không dám nói dối, lắp bắp khai
Năm... năm... tháng…"
"Trời ơi!" Bà Lục suýt ngất, không còn biết phải nóigi.
"Đồ ngủ!" Lục Bạch Văn trút giận xuống cây roi, quất
thật mạnh vào người hắn.
Lục Khang Dụ đau, gào thảm thiết như heo bị cắt
tiết. Những người có mặt đều giật cả mình, trừ Tuyết
Vü.
Bà Lục xót con, khóc, lao tới ôm lấy Lục Khang Dụ, trách: "Sao ông lại đánh nó, có gì từ từ nói không được sao. Đánh nó thà ông đánh tôi còn hơn. Nó là bị bạn xấu dụ dỗ thôi, chứ có phải nó muốn đâu, sao ông ác thế "
Lục Bạch Văn nhìn bà, trẻ trích: "Có loại mẹ như bàmới làm nó hư hỏng vậy đấy. Kéo bà chủ ra!"
Không đợi vệ sĩ ra tay, Thần Hạo tự làm lấy, tới kéo bà ra: "Mẹ đứng dậy đi. Đừng khiến ba giận thêm nữa." Bà Lục như được nhắc nhở, mới nhớ ra bản thân cũng đang mang án ngoại tình trên người. Sững sở, không dám nhìn Lục Bạch Văn nữa, cứ thể để Thần Hạo
đứng dậy.
Lục Khang Dụ bơ vơ, tức muốn bóp cổ ông anh trai. Không giúp hắn thì thôi còn không cho mẹ giúp. Sao hắn lại có người anh như vậy?
Lục Bạch Văn lại tiếp tục:
"Còn chuyện mày đi đánh bạc nợ tiền là sao? Đồnghóa đơn kia là thế nào?"
Lục Khang Dụ vừa ăn một roi, không còn gan nói nhăng nói cuội nữa, lắp bắp:
"... Thì ban đầu... con chơi thua nhiều quá, muốn gỡ lại chút ít mới vay tiền chủ sòng bạc. Nhưng gã đó là tên khốn nạn, lấy lãi 100%.
Hắn vừa nói xong, lại tiếp tục gãi và ngáp. Cơn thèm
thuốc ngày càng nặng hơn.
Bà Lục liêu xiêu như đứng trước cơn gió lốc.
“Tất cả là bao nhiêu?" Lục Bạch Văn vẫn tiếp tục, đồng thời cơn thịnh nộ lại tăng thêm mấy level. Nếu đây là một trò chơi điện tử, chắc hẳn mức nổi giận kia đủ để con quái vật phá kén biến thành khổng lồ.". Ba trăm năm mươi tỷ"
"Vậy mày lấy tiền đâu mà trả?"
"Thì... con mượn bạn?"
"Bạn nào của mày có nhiều tiền như vậy hả?" Lục
Bạch Văn không nhân nhượng, cầm roi vụt vào người
hắn thêm một roi.
Lục Khang Dụ đang lên cơn, ăn đau tỉnh cả mấy
phần, tru tréo rên la.
"Còn khai láo nữa tao đánh nhừ xương bây giờ. Nói!"
"Con... Con thế chấp giấy tờ đất. B
"Đất nào?" Lục Bạch Văn có dự cảm không lành.
“ Lá là đất của nhà ta..."Ông ta bật dậy, chạy thẳng lên phòng, mở ngăn tủ đựng giấy tờ ra xem. Toàn bộ giấy chứng nhận bất động sản đều không còn lấy nổi một tờ.
Sắc mặt Lục Bạch Văn tái đi thấy rõ, đôi mắt đỏ ngầu ảnh lên tia chết chóc như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Khang Dụ ngay lập tức, cả người run lên vì giận dữ. Ông ta đứng phắt dậy, cầm theo cây roi nhanh như một cơn giông bão cấp mười cuốn xuống dưới
nhà.
Thần Hạo và bà Lục nghe thấy tiếng bước chân, đều cùng nhìn lên phía cầu thang.
"Thắng con bất hiếu. Tạo giết mày!"
Cả hai chỉ kịp nghe như vậy đã thấy Lục Bạch Văn
lao tới, vùng roi quất mạnh xuống người Lục KhangDu liên tục, hắn ăn đau kêu la thảm thiết. Lần này cảm giác như cả người bị cắt chia làm hai, cơn nghiện cứ thể bị lấn áp.
"Đau quá. Bà đừng đánh nữa ba, con đau quá. Con biết lỗi rồi, ba tha cho con đi." Hắn cầu xin.
Đáng tiếc, đối với Lục Bạch Văn lúc này, lời cầu xin của thằng con trai út chẳng khác nào như dầu đổ thêm vào lửa, càng lúc càng bùng cháy dữ dội.
Ông ta không dừng lại, tiếp tục mất thêm roi nữa rồi lại roi nữa, tưởng như nhất định phải lấy được mạng của hắn cho bằng được.
Bà Lục sợ con bị đánh chết, đi tới khóc lóc ngắn
cản:
"Đừng đánh nữa mình ơi. Em xin mình đây, đánh nữacon trai