Tuyết Vũ im lặng, không trả lời. Cô không biết cảm giác lúc này là gì nữa. Chỉ biết trái tim rất đau, như bị ai đó bóp nát từng mảnh vụn vậy. Mọi oán giận theo cô suốt mười bảy năm giờ bỗng không còn tồn tại. Tất cả đều trống rỗng.
Sao cô lại thấy đau như vậy?
Mặc kệ Việt Duật gọi thế nào, cô cũng không đáp. Anh đâm ra càng lo sợ hơn. Nhất là khi trên người cô dính đầy máu. Anh đang định bất chấp thân phận và giới tính kiểm tra người cô, Tuyết Vũ bỗng đứng phắt dậy. Chạy đi như điên.
"Cô chủ, cô đi đâu vậy?" Việt Duật đuổi theo.
Tuyết Vũ vẫn không trả lời. Cô cứ chạy mãi không ngừng. Rồi cô lên xe, chạy đi.
Việt Duật nhìn chiếc xe mới đó đã không còn bóng dáng, không hiểu ra làm sao, chỉ có thể chạy xe đuổi theo. Chỉ là, cô có thể chạy tức là không bị thương. Chắc máu kia của Lục Thần Hạo. Anh thấy bớt lo hơn một chút. Chỉ một chút thôi, vì vẻ mặt của cô lúc nãy lạ lắm, giờ còn chạy xe với tốc độ nhanh chóng mặt thế kia, anh lo cô sẽ gặp tai nạn mất.
Nghĩ vậy, Việt Duật lại nhấn ga tăng tốc. Nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp xe Tuyết Vũ. Cô cứ chạy như xe mất phanh vậy, doạ mấy tài xế mấy chiếc xe trên đường hết hồn, suýt tông vào nhau. Việt Duật gấp đến độ các dây thần kinh đều căng đét như dây đàn. Chỉ sợ Tuyết Vũ gặp chuyện.
Rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng cô chủ lại trở nên mất kiểm soát như vậy? Nếu anh không nghe lời cô, ngoan cố ở lại thì đã biết rồi.
Vào đường nội thành, cô cũng không giảm tốc độ, chạy mãi với tốc độ thần thánh ấy cho tới khi tới bệnh viện.
Vậy mà cô chủ của anh lại tới bệnh viện? Việt Duật nhìn tòa nhà cao mấy chục tầng, khó hiểu. Lại tiếp tục đuổi theo.
Khi anh đuổi kịp cô, Tuyết Vũ đã dừng tại chỗ ngoặt cách phòng cấp cứu một đoạn tầm mười mét. Anh từ từ lại gần, như thể lớn tiếng sẽ lại khiến cô chạy đi, nhẹ giọng:
"Cô chủ, chúng ta về thôi."
Không biết vì sao, anh cảm thấy sắp có điều không hay xảy ra. Anh cần phải đưa cô rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Tuyết Vũ vẫn không phản ứng lại, cứ đứng bần thần tại chỗ, không nói không rằng, mắt cứ nhìn trân trên cửa phòng cấp cứu có Thần Hạo.
Bên này, một y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra, nói với Lục Khang Dụ:
"Bệnh nhân mất máu rất nhiều, cần truyền máu gấp. Nhưng nhóm máu của Lục tổng trong bệnh viện giờ không đủ, cần người nhà cho máu, mới có thể tiếp tục tiến hành cấp cứu. Cậu là em trai Lục tổng phải không, mời cậu đi theo tôi kiểm tra máu."
"Dạ được, muốn lấy bao nhiêu cũng được." Lục Khang Dụ vừa nghe đề nghị này, gật đầu như giã tỏi, đi theo y tá. Đi được nửa đường, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, khựng bước chân, không đi nữa. Y tá thấy vậy, quay lại hỏi: "Có chuyện gì sao, sao cậu không đi nữa. Tình hình Lục tổng đang rất nguy cấp, chậm một giây là cơ hội cứu sống lại thấp đi một chút. Cậu còn chần chừ cái gì?"
"Tôi..." Hắn tái mặt, không biết nói sao. Hắn là con nghiện, không thể cho máu.
Y tá cho rằng hắn tham sống sợ chết, tính nói đạo lý với hắn, lại sực nhớ tới những chuyện gần đây của nhà họ Lục, mặt dãn ra à một tiếng, không khách sáo nói thẳng tuột ra:
"Tôi quên mất, cậu đang nghiện ma túy mà nhỉ. Làm sao có thể cho máu được. Vậy cậu mau gọi người nhà tới đây đi, không là không kịp đâu."
Tuyết Vũ đứng bên này, nghe, lạnh người. Thần Hạo sẽ chết? Cô đang đau lòng sao? Cô đang sợ sao?
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ đau lòng khi nghĩ Thần Hạo