Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ đứng trên sân khấu, cầm ly rượu mời tất cả mọi người dưới hội trường một ly rồi mới đi xuống.
Mấy người trong ban giám đốc kéo tới mời rượu Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ, cô chỉ uống một chút rồi từ chối khéo, kiếm cớ tách ra. Họ đều là cấp dưới, hơn nữa người ta vừa mới lành vết thương, đâu dám quá phận ép uống, chỉ có thể để cô tuỳ ý.
Lục Thần Hạo ngược lại khá nhiệt tình, thoải mái cùng với đám người trong ban giám đốc uống không ít. Tuyết Vũ một mình đi tới bàn dành cho tổng giám đốc, ngồi xuống ghế, tự thưởng thức bữa tối, mặc kệ xung quanh náo nhiệt ồn ào mời rượu ra sao.
Bụng cô không chứa được nhiều lắm, chỉ ăn hết hai cái bánh bao chiên, hai con tôm hùm baby, một phần nhỏ salát thịt bò là đã no, không thể nhét thêm.
Ăn no rồi bụng lại khó chịu, muốn đi vệ sinh, Tuyết Vũ cầm ly nước bên cạnh lên uống, uống xong rồi mới biết, đây là sữa nóng nha.
Tuyết Vũ cảm thấy kỳ quái. Cô không biết party còn có loại thức uống này cơ đấy. Trước giờ, những bữa tiệc kiểu này không phải chỉ có rượu và nước hoa quả thôi sao, làm gì có sữa nóng.
Nhưng bụng cô khó chịu quá, không kịp hỏi phục vụ nữa rồi, đi vệ sinh trước vậy.
Đoạn, cô từ phòng vệ sinh nữ đi ra, gặp ngay Liễu Tư Linh ngay trước cửa. Tuyết Vũ thoáng ngạc nhiên, rồi thoáng cái bình tĩnh, lên tiếng trước:
"Ồ, đây chẳng phải là thư ký Liễu sao. Hôm nay cô rất đẹp."
Váy bó sát còn hở lưng hở đùi, da trắng nõn nà mướt mườn mượt, nhìn chỗ nào cũng gợi cảm, mê người. Cô là con gái còn thích sơ huyền sờ chứ nói gì cánh đàn ông. Liễu Tư Linh cũng tỏ vẻ như không biết cô ở đây, thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười dịu dàng như hoa ngọc lan nở trong sớm mai.
"Trước mặt thiếu phu nhân, tôi đâu dám nói mình đẹp. Thiếu phu nhân mới là người xinh đẹp lộng lẫy nhất đêm nay."
Chỉ cần nghĩ tới mấy lời đám nữ nhân viên kia nói Trần Tuyết Vũ là nhân vật chính của bữa tiệc này là cô muốn bốc hoả rồi.
Tuyết Vũ cười: "Miệng thư ký Liễu thật dẻo. Không phải cô muốn đi vệ sinh sao, vào trong đi."
Cô không có sở thích đứng ngoài cửa phòng vệ sinh nói chuyện đầu. Nhất là với tình nhân của "chồng".
"Khoan đã, thiếu phu nhân." Liễu Tư Linh chợt năm tay cô giữ lại.
"Còn chuyện gì sao?" Tuyết Vũ thu bước chân lại, gạt tay đối phương ra.
Cô không thích động chạm thân thể với người khác, dù là phụ nữ.
Liễu Tư Linh "biết" mình quá phận, lúng túng: "Xin lỗi, tôi không cố ý. Chuyện lần trước, mong cô đừng hiểu lầm."
"Chuyện gì?" Tuyết Vũ nghiêng đầu, khó hiểu.
"A..." Liễu Tư Linh không nói gì, lại tự ngã ra đất. Đã vậy còn hốt hoảng nói: "Thiếu phu nhân, sao cô lại đẩy tôi? Tôi làm sai chuyện gì thì cô cứ nói, tôi nhất định sẽ sửa."
"Cô đang nói linh tinh gì vậy?" Tuyết Vũ nhíu mày. Cô tình nhân này lại muốn giở trò gì?
"Tư Linh... Trần Tuyết Vũ, sao cô lại đẩy cô ấy?" Lục Thần Hạo chẳng biết từ đâu xuất hiện, đi tới bên Liễu Tư Linh, hung dữ chất vấn Tuyết Vũ.
May mà anh đi qua thấy, nếu không không biết Trần Tuyết Vũ sẽ làm gì Tư Linh nữa. Tư Linh yếu đuối vốn không phải đối thủ của Trần Tuyết Vũ ngang ngược, đanh đá.
"Em có sao không? Có đau ở đầu không?" Anh đau lòng đỡ Liễu Tư Linh dậy.
Tuyết Vũ giật khoé môi. Thì ra là như thế!
"Em không sao. Tổng giám đốc, anh đừng tức giận thiếu phu nhân chắc là do em đã làm sai gì đó khiến thiếu phu nhân không vui. Thiếu phu nhân, không biết tôi đã phạm phải lỗi gì, xin cô cứ nói, Tư Linh nhất định sẽ sửa chữa." Liễu Tư Linh lắc đầu nói, mặt mày lại rõ tái xanh, sợ hãi, ánh mắt đỏ hoe ngẩn nước sợ sệt như gặp phải yêu quái. Lục Thần Hạo thấy vậy càng tức giận hơn:
"Sửa chữa cái gì. Là do cô ta đẩy em, người sai là cô ta, không phải em. Trần Tuyết Vũ, cô mau xin lỗi Tư Linh ngay!"
Trước đó đã nói sẽ không đụng vào Tư Linh của anh, thế mà