"Anh Hai?"
Tuyết Vũ vừa nhìn người đàn ông ăn mặc thời thượng, đẹp trai, đẹp mã đang bước tới, giật thót, như nhìn thấy quý
Anh về rồi. Anh về sao không ai báo cô? Cô hung hăng liếc mắt sang nhìn người đàn ông đang dựa vào cánh cửa xe chất vấn. Kết quả hắn nhún vai một cái nói mình vô tội, là cậu chủ không cho hắn báo, hắn còn có thể làm gì khác sao?
Tuyết Vũ không đếm xỉa hắn nữa, tự hỏi giờ này chạy có còn kịp không?
Chắc chắn là không. Bởi Trần Khắc Dương đã đứng trước mặt cô rồi. Tuyết Vũ không còn cách nào, nặn ra nụ cười tươi như hoa, vô tư hỏi:
"Anh về lâu chưa? Sao không gọi cho em?"
"Gọi cho em trước để em chuẩn bị trước bài văn nói dối hå?" Trần Khắc Dương cười rất tươi nhưng Tuyết Vũ lại cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên.
Cô vô thức lùi ra sau một bước, nuốt nước bọt, giả ngu: "Anh đang nói gì thế? Nói dối cái gì cơ? Em không hiểu." Trần Khắc Dương không chơi trò diễn kịch cùng cô nữa, thu lại nụ cười, lạnh lùng hung dữ nói:
"Đến giờ em còn giả bộ? Em coi anh là tên ngốc sao?" Tuyết Vũ đời này không sợ ai, chỉ sợ mỗi ông anh trai này. Anh chỉ cần nhe răng một cái, cô đã như ốc sên sun hết cả vòi lại, còn đầu khí thế bá vương khi đứng trước mặt Lục Thần Hạo.
Cô vuốt vuốt ngực anh, dỗ dành:
"Anh... bình tĩnh, bình tĩnh đã. Có gì lên xe rồi từ từ nói."
"Theo anh."
Người nọ dứt khoát kéo tay cô về xe mình, nhét cô vào trong xe, chạy đi. Bỏ lại ai kia đứng ở đó thầm cầu nguyện cho cô chủ nhà mình sẽ bình an sống sót qua đêm nay. Và còn một người vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, nhìn thấy một màn này, mặt mày đen như than. Lục Thần Hạo! Giỏi lắm. Gây chuyện xong không biết hối cải còn dám đi theo theo thằng đàn ông khác.
Liễu Tư Linh bị vậy, không tiện ở lại dự tiệc nữa. Anh chuẩn bị đưa cô ấy về, nhưng đông người không tiện đi chung, đành để Liễu Tư Linh cùng trợ lý đi thẳng xuống gara để xe trước, còn anh ra ngoài bằng cửa chính. Không nghĩ lại bắt gặp cảnh vợ mình lên xe đàn ông khác. Gan cô ta to quá rồi đấy. Í mình vừa lập được công nên không coi ai ra gì rồi cơ đấy.
Để đám nhà báo chụp được, mặt mũi Lục gia chẳng phải sẽ bị cô ta hủy hết rồi sao.
Anh móc điện thoại ra, gọi.
Tuyết Vũ liếc nhìn số điện thoại gọi tới, giật mình, len lén nhìn qua Trần Khắc Dương đang mặt lạnh lái xe, âm thầm tắt máy.
Nhìn bộ dạng này của anh, chắc anh đã biết chuyện cô giấu anh kết hôn với Lục Thần Hạo rồi. Giờ mà để anh biết người gọi tới là Lục Thần Hạo, chắc chắn một trăm phần trăm anh sẽ giết cô.
Bị từ chối cuộc gọi, Lục Thần Hạo mặt càng đen hơn, hoả khí vừa được Liễu Tư Linh vuốt ve dịu xuống lại ngùn ngụt bốc lên.
Còn dám cúp máy của anh.
Cô ta ăn gan quái vật chứ không phải ăn gan hùm nữa.
Anh không chịu thua gọi lần nữa.
Tuyết Vũ đau đầu, tắt. Trong lòng âm thầm lôi tám đời nhà Lục Thần Hạo ra mắng. Thằng cha này làm cái moé gì vậy? Không lo cho bé cưng của hắn, gọi cho cô làm cái quái gì lắm thế.
Lục Thần Hạo lại gọi. Lần này, Tuyết Vũ thắng tay cúp nguồn.
Trần Khắc Dương dù đang rất giận, vẫn để ý động tĩnh của em gái. Nhìn một màn chuồng đổ tắt máy, chuông đổ tắt máy lặp lại mấy lần từ điện thoại của Tuyết Vũ cũng không chịu nổi, lừ mắt hỏi:
"Ai gọi vậy? Sao em không nghe máy?"
Tuyết Vũ có tật giật mình, cười lấp liếm: "Là cuộc gọi không cần thiết. Không cần phải nghe." Trần Khắc Dương còn lâu mới tin: "Phải không, hay là làm chuyện xấu sợ bị người khác phát hiện?"
"Làm gì có chứ, em gái của anh là một công dân gương mẫu chưa từng phạm pháp làm sao có thể đi làm chuyện xấu được." Tuyết Vũ khẩn trương, khổ sở né tránh ánh mắt như muốn giết người của Trần Khắc Dương.
Mắt của ông anh nhà cô còn đáng sợ hơn mắt sát thủ,