Trần Khắc Dương không đưa Tuyết Vũ về nhà, chạy xe tới một quán bar cao cấp, kéo cô đi thẳng vào trong khu phòng Vip, Tuyết Vũ không phản kháng, cũng không có gan phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Cả đoạn đường, không ai dám cản đường, ngược lại, đám bảo vệ thấy anh còn cúi đầu chào một tiếng: "Cậu chủ, cô chủ."
Bởi lẽ, quán bar này thuộc sở hữu của Trần gia. Kéo Tuyết Vũ vào căn phòng anh hay ngồi, cửa vừa đóng sầm lại, Tuyết Vũ còn chưa kịp thở, hai bên vai đã bị anh túm lấy.
"Nói đi, tại sao không nghe lời anh? Tại sao lại lấy Lục Thần Hạo? Em quên những gì anh đã nói hết rồi sao? Em có biết chui vào hang cọp nguy hiểm thể nào không? Em có nghĩ tới hậu quả chưa, nếu một ngày Lục Bạch Văn phát hiện em có vấn đề, lão chắc chắn sẽ giết em đấy, có biết không?"
Một loạt câu hỏi bay ra vèo vèo tự miệng Khắc Dương, giọng anh hơi mất kiểm soát, không còn bình tĩnh như khi nãy nữa.
Anh vừa xuống sân bay cách đây hơn một tiếng, tính tạo bất ngờ cho cô nên không hề báo trước. Kết quả, người bị bất ngờ lại là anh.
Khi nghe mẹ nói, cô đã lấy Lục Thần Hạo, anh thấy bầu trời như sắp sụp đổ vậy.
Rõ ràng cô biết đó là con đường rất nguy hiểm, tại sao lại vẫn dấn thân vào? Tại sao lại không đợi anh về, anh có thể giúp cô trả thù mà không cần phải dùng cách mạo hiểm này.
Tuyết Vũ bị anh hỏi đến choáng váng, ngẩn ngơ. Cô chưa từng thấy anh mất bình tĩnh như vậy, Khắc Dương mà cô biết, dù trời có sập xuống cũng vẫn ung dung, điềm tĩnh. Cô vốn dĩ đã lường trước anh sẽ giận khi biết mình bị dối gạt, nhưng không nghĩ tới, anh lại giận tới mức này. Cô mím môi, cúi đầu nhận lỗi:
"Em xin lỗi. Việc em lấy Lục Thần Hạo không nói với anh là em không đúng. Nhưng mà, không vào hang hổ, sao bắt được hổ đây? Đây là cách tốt nhất, nhanh nhất để em lấy lại công ty và trả thù cho ba mẹ. Em đã đợi mười sáu năm rồi, em không muốn đợi thêm nữa."
Bây giờ cô đã dần lấy được sự tín nhiệm của Lục Bạch Văn rồi, đoạn đường để lấy lại Hải Vận đã rút ngắn đi một đoạn, sẽ rất nhanh thôi, kế hoạch của em sẽ thành công. Trần Khắc Dương không cho là vậy:
"Đâu phải chỉ có mỗi cách này, chúng ta có thể nghĩ ra cách khác mà, Tuyết Vũ, nghe lời anh, hãy rời khỏi Lục gia đi, anh sẽ giúp em trả thù mà không cần phải luồn cúi trước mặt đám người khốn khiếp đó. Chỉ cần em muốn, ngày mai anh có thể san phẳng Lục gia, lấy công ty trả lại cho em."
Trần gia bây giờ có thể nói là dù quyền lực hay tiền bạc đều hơn Lục gia một chút, nếu đánh một trận sống còn, Trần gia chưa chắc sẽ thua. Cần gì cô phải tự làm khổ mình như vậy, việc cô giả lấy Lục Thần Hạo vốn là một hạ sách trong hạ sách.
Mà nếu không thắng, anh thà chết cũng không để cô ẩn Tuyết Vũ kinh hoàng, lắc đầu:
"Không, anh Hai. Anh không được làm vậy. Em không muốn anh vì em mà tay dính đầy máu tanh. Chuyện này là của một mình em, em muốn tự mình trả thù lấy. Anh không được can thiệp vào."
Chính vì cô biết anh sẽ làm như vậy nên mới bảo ba mẹ giấu, không cho anh biết đấy. Ơn Trần gia cưu mang, nuôi dưỡng, dạy dỗ cô, cô còn chưa báo đáp được, sao có thể để người thừa kế duy nhất của Trần gia vì chuyện riêng của cô mà để rơi vào nguy hiểm được.
Chuyện trả thù này để một mình cô làm là được, không cần phải kéo theo nhiều người, liên lụy tới những người không liên quan. Nếu có chuyện gì, một mình cô chịu là đủ rồi.
Trần Khắc Dương đanh mặt: "Cái gì là chuyện riêng? Chả lẽ em không coi anh là người nhà sao?"
"Ý em không phải vậy. Anh hiểu ý em mà, đúng không? Anh là người anh trai em yêu quý nhất, sao em có thể để anh làm chuyện giết người phóng hỏa được. Em không cho phép tay anh dính máu nếu