Sáng hôm sau, Tuyết Vũ chính thức đi làm lại. Lần này, cô ngồi cùng xe Lục Thần Hạo đến công ty.
Có lẽ, nếu là người khác, mới đi làm đúng một ngày đã được thăng chức từ trưởng phòng nhân sự lên giám đốc sản xuất hẳn là có nằm mơ cũng cười ra tiếng. Nhưng tiếc là, người nhậm chức ở đây lại là Tuyết Vũ, một người có bên ngoài luôn tràn đầy sức sống như ánh nắng ban trưa, nhưng bên trong lại úa tàn héo rũ như cánh đồng hoang trơ trọi không một chút sự sống.
Mỗi lần ở bên ngoài hay trước mặt người khác, Lục Thần Hạo đều sẽ vào vai anh chồng yêu thương vợ, diễn trò thân mật, ôm ấp cô.
Lần này cũng vậy, vừa bước xuống xe là kéo Tuyết Vũ sáp lại gần mình, ôm eo cô vào trong công ty như thể hai người đang mặn nồng lắm. Nhân viên trong công ty thấy thế, không ngừng xuýt xoa ngưỡng mộ.
Tình cảm vợ chồng tổng giám đốc thật tốt nha. Trai tài gái sắc, nhìn kiểu gì cũng cực kỳ xứng đôi, không có chút khập khiễng nào, mỗi một bước đi đều toả ra ánh hào quang chói lọi khiến người ta không thể không hâm mộ cùng chú ý.
Hai người đi vào trong thang máy cao cấp, không hề biết có người ở đằng xa xiết chặt quai túi xách sắp rách tới nơi. Nghĩ tới đêm qua bị Lục Thần Hạo bỏ rơi, Liễu Tư Linh hận nghiến đau cả răng. Cô ôm một bụng toan tính vào trong thang máy.
Mọi khi thư ký Linh thích thả tóc uốn đuôi sang chảnh, trang điểm tỉ mỉ, không trang điểm không ra cửa. Ấy thế mà hôm nay Liễu Tư Linh thay đổi phong cách hắn, cột tóc đuôi ngựa, để mặt mộc, chỉ tô son thôi nhé.
Đồng nghiệp trong thang máy có mấy người thấy Liễu Tư Linh đi vào, chưa kịp chào hỏi, ai nấy đều đã trợn mắt, há hốc mồm, nhao nhao lên hỏi.
"Ôi trời ơi! Tư Linh, mặt em sao thế??
"Sao lại sưng như thế này?"
"Có đau lắm không?"
"Em không sao." Liễu Tư Linh được đồng nghiệp quan
tâm, ái ngại lắc đầu, đưa tay che mặt đi, nhưng giờ che thì còn tác dụng gì, mọi người đều đã thấy hết rồi. Chị thư ký trưởng cũng có mặt ở đây, nhìn ánh mắt sợ sệt của Tư Linh đích thị là bị bắt nạt mà không dám nói rồi, bản tính gà mẹ bảo vệ gà con của chị trỗi dậy, vỗ ngực nói: "Không sao là không sao thế nào. Nhìn mặt em rõ sưng thế này, có phải là ai đánh em không, nói đi chị làm chủ cho."
"Đúng, nó là người của công ty hay người ngoài, nhiều người không, em cứ nói đi đừng sợ, bọn chị sẽ giúp em xử."
Mặt con người ta xinh đẹp, da nõn nà mỏng manh thế này, sờ mạnh một cái cũng không nỡ, thế mà đứa mứt dại nào lại ra tay độc ác thế chứ. Đánh đến tím bầm luôn. Liễu Tư Linh nghe xong phát hoảng, xua tay lia lịa: "Không, không. Các chị đừng nói thế, để thiếu phu nhân nghe được sẽ không hay đâu."
Nói xong mới biết mình "lỡ lời", vội đưa tay lên bịt miệng, ánh mắt lộ rõ khiếp sợ.
Nhưng mấy đồng nghiệp đã nghe thấy hết rồi. "Cái gì cơ? Em nói người đánh em là thiếu phu nhân gả? Là vợ tổng giám đốc của chúng ta há?"
"Sao cô ấy lại đánh em? Nhìn cô ấy hiền lành, đoan trang thế kia mà. Tổi hôm qua em còn thấy có một người không cẩn thận đụng phải cô ấy, cô ấy không nói gì cả mà." "Ôi dào, đấy là ở trước mặt nhiều người nên cô ta diễn thể thôi, chị chưa nghe qua câu nhìn mặt chở bắt hình dong hả, loại người bên ngoài trông càng nhu mì, thanh nhã thì bên trong càng đáng sợ, đạo đức giả."
"Đúng thế. Tư Linh, em nói đi, sao Trần Tuyết Vũ lại đánh em. Em đừng sợ, em cứ nói ra, chúng ta sẽ đi tìm tổng giám đốc lấy lại công bằng cho em. Tổng giám đốc là người công minh, chị không tin tổng giám đốc sẽ vì tình riêng mà bao che cho cô ta."
Liễu Tư Linh mím môi khổ sở, lắc đầu:
"Các chị đừng nói thế. Em thật sự không sao đâu, chỉ có hai cái tát thôi. Thiếu phu nhân cô ấy là thiên kim danh giá, tính cách cao ngạo khó chiều cũng là dễ hiểu, cô ấy không vui thì cứ để cô ấy