Cô vì muốn anh sinh thêm ác cảm đối với Trần Tuyết Vũ, chịu đau chịu xấu không lăn trứng đấy. Để tăng thêm mức độ tổn thương, khi sáng trước lúc đi làm, cô còn tự vả thêm hai cái. Vậy mà anh...
Còn có, trước đây, mỗi khi đi dự tiệc, anh đều để cô đi cùng với danh nghĩa thư ký. Thế mà lần này, anh không nói gì cả. Anh rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Lẽ nào đêm qua anh lại bị Trần Tuyết Vũ kia giở trò dụ dỗ gì rồi?
Khốn nạn thật mà!
Liễu Tư Linh e dè cất giọng mềm mại hỏi:
"Thần Hạo, anh làm sao thế? Anh vẫn giận thiếu phu nhân sao? Anh đừng giận cô ấy nữa, em không sao đâu. Thật đấy!"
Lục Thần Hạo ngừng viết, ngẩng đầu lên, giọng nghiêm khắc:
"Tư Linh. Em cũng biết anh và Trần Tuyết Vũ chỉ là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa, chuyện tình cảm sẽ không bao giờ phát sinh giữa anh và cô ấy. Cho nên em không cần phải lo lắng suy nghĩ lung tung rồi làm ra mấy trò ấu trĩ. Em cũng biết tính anh mà, anh rất ghét người giở trò trước mặt anh."
Liễu Tư Linh giật mình, ngoài mặt vẫn tỏ ra ngơ ngác vô tội: "Thần Hạo, anh nói gì em không hiểu?"
Lục Thần Hạo nhíu mày không vui, nhưng vẫn nói rõ ra: "Tối hôm qua, là em tự ngã. Tuyết Vũ không hề đẩy em, đúng chứ?"
"Thần Hạo... em..." Liễu Tư Linh sững sờ, đôi mắt của anh khiến hai chân cô run rẩy. Anh chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn cô. Làm sao anh lại biết?
Chắc chắn là Trần Tuyết Vũ bơm đều rồi!
Lục Thần Hạo không đổi biểu cảm: "Em biết rõ là anh không thích người nói dối!"
Đương nhiên Liễu Tư Linh biết chứ. Những ai phạm phải quy tắc của anh, đều sẽ bị phạt. Nhưng mà xưa nay không phải mỗi khi cô làm sai cái gì, anh đều làm ngơ sao. Sao lần này, anh lại hỏi?
Chả lẽ vì đó là Trần Tuyết Vũ?
Trong lòng tràn đầy căm phẫn, Liễu Tư Linh vẫn quỳ xụp xuống, khóc nấc nhận lỗi:
"... Em... Em xin lỗi. Tại vì em thấy anh tay trong tay đi cùng thiếu phu nhân nên em rất khó chịu, rất đau lòng, lí trí không tỉnh táo mới làm ra điều ngu xuẩn đó. Thần Hạo, không phải em cố ý đâu. Tại em quá yêu anh thôi... Em xin lỗi... Lần sau em sẽ không thế nữa. Ang đừng giận em, có được không?"
Quân tử khó qua ải mỹ nhân. Lục Thần Hạo dù giận thật đấy, nhưng nhìn thấy người thương quỳ khóc lập tức mủi lòng, đứng dậy đi tới đỡ cô dậy:
"Được rồi, đừng khóc nữa. Em biết sai là được rồi. Mau đứng lên đi. Tuyết Vũ cô ấy cũng không phải người khó tính, nhỏ nhen, chỉ cần em không đụng vào cô ấy, cô ấy sẽ không làm gì em. Hiểu không?"
Liễu Tư Linh chưa kịp vui mừng, nghe đoạn sau, đáy lòng Liễu Tư Linh xẹt qua tia tăm tối. Cô xụt xịt gật đầu. "Em hiểu rồi. Vậy để lát nữa em sẽ đi xin lỗi thiếu phu nhân."
Thần Hạo à Thần Hạo, anh không biết là khen một người phụ nữ khác trước mặt cô gái cạnh mình là tàn nhẫn thế nào sao?
Lục Thần Hạo không phải thần, không hề biết suy nghĩ của Liễu Tư Linh, dịu dàng lau nước mắt cho cô, vô tư nói: "Không cần. Cô ấy không tính toán với em đâu. Em lo làm việc của mình là được rồi."
"Vâng, anh nói gì em đều nghe!" Liễu Tư Linh xà vào lòng anh, mềm mại, ngoan ngoãn.
Lục Thần Hạo cười nhẹ, không thể hài lòng hơn, đưa tay vuốt ve lưng cô chiều chuộng. Anh biết cô là người ngoan ngoãn hiểu chuyện mà, cô chưa bao giờ làm anh phật ý cả. Chính vì thế anh mới yêu cô nhiều như vậy. Anh kéo ngăn bàn ra, lấy ra một hộp kem, giúp cô thoa lên mặt. Đó là thuốc tiêu sưng, bầm tím rất tốt, hiệu quả nhanh.
Giận thì giận vậy thôi, nói sao cô cũng là người anh thương, có thể giận được bao lâu đây. Nhìn mặt cô sưng thế này, dẫu biết cô tự ý thêm thắt vào, anh vẫn thấy xót lắm. Chung quy, cũng chỉ vì cô yêu anh quá mà thôi. Con