Nghĩ thế, Liễu Tư Linh thay đồ ra, đem bộ đồ gấp ngay ngắn bỏ lại vào trong hộp, mang tới phòng Lục Thần Hạo kháng nghị.
"Thần Hạo, chiếc váy này em mặc hơi chật, anh đổi cho em chiếc khác nhé?" Liễu Tư Linh vừa ôm từ sau lưng anh, vừa nhõng nhẽo.
Lục Thần Hạo đang bận kiểm tra hồ sơ, nghe vậy không hiểu ngẩng đầu: "Váy nào?"
"Thì là cái váy này đó." Liễu Tư Linh chu môi hờn dỗi, tay chỉ vào chiếc hộp vừa đặt trước mặt anh.
Anh đúng là mau quên thật mà!
Lục Thần Hạo liếc mắt nhìn chiếc hộp, gỡ nắp ra, nhìn thấy chiếc váy bên trong xếp tuy ngay ngắn nhưng không đẹp mắt lắm, lập tức chau mày, kéo tay Liễu Tư Linh ra khỏi người mình, gắn giọng:
"Em đã mặc thử chiếc váy này rồi?"
"... Phải." Liễu Tư Linh cảm thấy có gì đó không đúng, phản ứng của anh như vậy là sao?
Lục Thần Hạo bỗng đập bàn, đứng dậy, quát lớn. "Ai cho phép em mặc thử nó hả?"
"Thần Hạo, anh sao vậy? Nó là của em, em thử thì có làm sao." Liễu Tư Linh giật mình, khiếp sợ. Anh chưa từng lớn tiếng với cô bao giờ. "Ai nói nó là của cô? Nó là của Tuyết Vũ." Lục Thần Hạo bị chọc giận thật sự, không còn vẻ dịu dàng như mọi khi anh dành cho cô nữa.
"Anh..." Liễu Tư Linh như nghe tiếng sấm nổ đùng đoàng bên tai, sững sờ.
Không phải là chuẩn bị váy cho cô, mà là cho Trần Tuyết Vũ sao?
Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài trên gương mặt chết lặng, Liễu Tư Linh ôm mặt khóc thút thít:
"Em... em xin lỗi. Em không biết nó là chuẩn bị cho thiếu phu nhân. Em xin lỗi, em sai rồi."
Tiếng khóc ấy khiến Lục Thần Hạo bừng tỉnh, nhận ra mình nóng vội lỡ lời, luống cuống ôm lấy người yêu vào lòng, dỗ dành:
"Em đừng khóc, anh thương. Là anh không đúng, anh không nên lớn tiếng với em. Ngoan, đừng khóc nữa, khóc mắt sẽ sưng lên, nhìn xấu lắm đấy."
Anh sao lại có thể nặng lời với cô thể chứ. Thật đáng trách mà.
Liễu Tư Linh dựa vào ngực Lục Thần Hạo, ngừng khóc nhưng vẫn còn những tiếng nấc tổn thương:
"Thần Hạo, em thật sự không biết bộ lễ phục này là anh chuẩn bị cho thiếu phu nhân. Lúc nãy Thạch Đường dúi vào tay em, không nói gì cả đã đi mất, làm em tưởng... Nếu em biết đây là đồ của thiếu phu nhân, em làm sao dám đụng vào chứ."
Lục Thần Hạo nghe mà não nề cả lòng mề: "Anh biết em không cố ý. Là tại anh không tốt, anh nên nói trước với em mới phải. Đừng giận anh nhé, anh thương."
"Em làm sao dám giận anh chứ. Anh là người em yêu nhất trên đời này cũng là người thân duy nhất của em đấy." Liễu Tư Linh dụi mặt vào ngực anh, cái sự nhắc nhở ấy được cô khéo léo nói ra bằng giọng làm nũng.
Mềm mại nhưng hiệu quả cao. Lục Thần Hạo trầm lặng, không nói gì. Đúng thế, ba mẹ cô đã qua đời từ hai năm trước, giờ cô chỉ còn có một mình, anh chính là người thân duy nhất của cô. Anh không thể làm cô buồn được. Anh phải chăm sóc, yêu thương cô.
Nhìn sắc mặt của Lục Thần Hạo, Liễu Tư Linh mừng thầm, buồn bã hỏi:
"Vậy... tối nay anh và thiếu phu nhân sẽ đi dự tiệc sao?" Lục Thần Hạo thoáng khó xử: "Ừ Trần Tuyết Vũ là dâu trưởng Lục gia, không mang cô ấy theo, sẽ khiến dư luận dị nghị. Bọn anh đi chỉ là vì công việc thôi, em đừng buồn nhé?"
Nếu là trước đây, khi anh chưa kết hôn thì mang theo thư ký đi dự tiệc cùng là chuyện bình thường. Nhưng giờ anh đã kết hôn, mấy kiểu tiệc tùng này không thể mang thư ký đi cùng nữa, thay vào đó là phải đưa vợ đi. Nếu không, dư luận sẽ chĩa mũi dùi nghi ngờ về phía Tư Linh, thậm chí cô có thể sẽ gặp nguy hiểm, anh đã từng hứa sẽ bảo vệ cô, sao có thể để cô gặp chuyện được.
Liễu Tư Linh lắc đầu, cười mỉm: "Sao em lại buồn chứ. Em hiểu mà. Anh cùng thiếu phu nhân đi dự tiệc là hợp tình