Lấy được đảm bảo từ "mẹ chồng", Tuyết Vũ mới tiếp tục: "Theo con thấy, Khang Dụ không phải thật sự do lười biếng, mà vấn đề là chú ấy không thích công việc do ba mẹ sắp xếp."
Bà Lục nghe thế, nhíu mày. Sực nhớ tới lời khi nãy Tuyết Vũ, bà mới hiểu vì sao cô lại nói bà đừng trách. Điều chỉnh tâm tình khó chịu dịu xuống, bà hỏi:
"Vậy nó thích làm gì?"
"Con không biết cụ thể là chú út thích công việc gì, nhưng con dám chắc chắn một điều, công việc đó phải liên quan đến đam mê, sở thích. Bởi nếu không có đam mê, thì sẽ không có động lực gì để tiếp tục cố gắng cả. Hắn mẹ, Thần Hạo hay cô Nhược Uyên cũng thế, phải không?"
Cả ba người bà Lục, Lục Thần Hạo và Lục Nhược Uyên đều rơi vào trầm tư, không thể phủ nhận lời nói của Tuyết Vũ đã đả động tới tâm trí họ.
Đúng là ai cũng có hoài bão, đam mê của riêng mình. Lục Thần Hạo nhìn cô: "Ý em là cho Khang Dụ làm việc mà nó thích?"
"Đúng thể." Tuyết Vũ gật đầu: "Mẹ và anh cũng đã thấy rồi. Khang Dụ đang dần sa ngã, nếu chỉ có chúng ta cố gắng kéo cậu ấy ra thì không có tác dụng gì, điều tiên quyết phải do chính bản thân Khang Dụ tự cắt đứt mới được. Mà để làm được điều đó, thì phải tạo ra công việc mà cậu ấy thích để làm. Được làm việc đúng với đam mê, sẽ tạo cho người ta cảm thấy hứng thú, hăng say hơn, bận rộn hơn. Khi bận rộn, người ta sẽ quên đi những cám dỗ xung quanh, dần dần sẽ trở nên chín chắn hơn."
Nói tới đây, cô dừng một chút, nheo mắt hỏi: "Khang Dụ chắc là có ước mơ hay đam mê gì đó chứ?" "Có. Trước đây nó rất thích làm ca sĩ." Lục Nhược Uyên nhanh nhảu trả lời.
Từ bé Khang Dụ đã rất thích hát. Mỗi khi trường tổ chức chương trình văn nghệ, nó đều tham gia, và toàn giành giải nhất. Khi đó ba cô không tỏ thái độ ngăn cản gì, cho tới năm Khang Dụ mười lăm tuổi, nó muốn đăng ký thi vào công ty giải trí Nine làm thực tập sinh, ba cô bỗng phản đối, từ đó về sau, chỉ cần Lục Khang Dụ nói muốn làm ca sĩ, ông đều gạt phăng đi, không cho phép Khang Dụ theo đuổi cái nghề mà ông cho là bẩn thỉu, hèn mọn. Ông bắt Khang Dụ thi vào trường kinh tế thay vì theo nguyện vọng thi vào học viện âm nhạc của nó. Tuyết Vũ đương nhiên đã biết trước điều này, cô chỉ hỏi để vẽ đường thôi.
"Chả lẽ lại cho nó làm ca sĩ?" Bà Lục nhíu mày. Bà trước đây cũng không ủng hộ lắm chuyện con trai cưng của mình suốt ngày đi hát cho thiên hạ nghe.
Tuyết Vũ mỉm cười:
"Làm ca sĩ cũng tốt mà mẹ. Nghệ thuật nó không hẳn là xấu xa thấp kém như nhiều người vẫn nghĩ đâu. Bây giờ có rất nhiều nghệ sĩ là thiếu gia công tử thế gia đấy. Hơn nữa, nó vẫn tốt hơn là đánh bạc, đề đóm, tụ tập bạn bè xấu." Bà Lục càng nghe càng thấy Tuyết Vũ càng thấm.
Trước đây, thằng bé cũng ngoan ngoãn lắm, chăm chỉ, siêng học, thành tích học tập xuất sắc, nào có hư hỏng như vậy. Bà Lục chợt hoài nghi, chả lẽ vợ chồng bà đã dạy sai cách rồi?
Bà cứ nghĩ, chỉ cần cho Khang Dụ vào học trường kinh tế rồi kiểu gì cũng uốn nắn được, rồi nó sẽ thích. Nhưng sau nhiều năm như vậy, nó chẳng có tí tiến thủ nào, ngược lại còn đâm ra lười biếng, ham chơi hơn. So với việc để nó lêu lồng ngày càng sa ngã phá hỏng hết tương lai thì đúng là cho nó làm nghệ thuật vẫn hơn.
"Nhưng nó bỏ lâu như vậy rồi liệu còn có hứng thú muốn làm ca sĩ không?" Lục Nhược Uyên băn khoăn.
Tuyết Vũ khẽ cười, vẫn là nụ cười tiêu chuẩn đẹp nhưng vô hồn: "Thế nên, chúng ta cần cho Khang Dụ một thời hạn nhất định. Hai năm, cho cậu ấy hai năm theo đuổi đam mê, nếu sau hai năm, Khang Dụ có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng, vậy thì sẽ để chú ấy