Tuyết Vũ chớp mắt: "Nhưng chúng ta là vợ chồng giả." Bàn tay đang cầm bông chấm bọt của Lục Thần Hạo chợt khựng lại, cụt hứng. Lần thứ ba sâu sắc cảm nhận được sự thất bại của mình khi bị vợ thẳng thừng nói ra vấn đề này không có chút vướng bận.
Nói sao thì cô và anh đã chung đụng được hai tháng rồi mà, chả lẽ trong hai tháng này, cô một chút động lòng với nhan sắc của anh cũng không có?
Lí nào lại thế?
Anh chợt cảm thấy mình lúc đó không nên đồng ý với thoả thuận cô đưa ra.
Làm như không có gì, anh đổi đề tài:
"Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà em đã nghĩ ra được cách giải quyết, xem ra em cũng có chút đầu óc nhí?" Tuyết Vũ cong môi: "Đương nhiên, vì tôi thông minh hơn anh mà lại."
Lục Thần Hạo như nghe được câu chuyện hài, bật cười ha hả: "Vì câu nói này của em, sau này tôi nhất định sẽ tận dụng trí thông minh của em, tuyệt đối không để lãng phí." Tuyết Vũ cảm thấy có dự cảm không lành.
Đối với một người thích bay nhảy như Lục Khang Dụ, việc bị giam trong phòng chẳng khác nào cực hình. Nhất là khi hån lại lên cơn nghiện thuốc mà không có thuốc dự trữ. Đang lúc hắn ngứa ngáy khó chịu không biết phải làm sao, thì thắng bạn chí cốt trong hội ăn chơi của hắn gọi điện tới, hỏi thăm.
"Khang Dụ, tao nghe nói người của anh mày tới bắt mày về. Mày có sao không? Có bị phạt không? Tao lo cho mày quá."
Khi đó, hắn cũng ở sòng bạc nhưng ở phòng khác, không biết Lục Khang Dụ bị mang đi, mãi tới khi hắn đến tìm thì mới biết.
Lục Khang Dụ cảm động muốn khóc, đúng là anh em tốt của hắn, gọi điện cũng phải đúng lúc như thế.
Hắn ngáp hai cái, cất giọng khản đặc: "Tao không bị đánh, nhưng bị nhốt rồi, không ra ngoài được. Hữu Trí, mày... có thuốc không, tao... khó chịu quá."
Người anh em tốt của hắn, Lưu Hữu Trí đương nhiên hiểu Lục Khang Dụ đang hỏi thuốc gì, một câu hỏi làm khó quanh co cũng không có, trực tiếp nói: "Tao có. Nhưng giờ mày bị nhốt rồi, tao biết phải đưa cho mày bằng cách gì. Chắc chắn ông anh mày sẽ không cho tao vào cửa đâu."
"Hay mày cho người giả dạng nhân viên giao đồ ăn mang đến đi, sẽ không ai nghi ngờ đâu." Lục Khang Dụ nhanh trí nghĩ cách.
Bình thường hắn thường hay đặt đồ ăn vặt trực tuyến của King và Queen.
Lưu Hữu Trí không nói hai lời, lập tức tán thành. Đúng như Lục Khang Dụ nói, không ai nghi ngờ gì khi nhân viên giao thức ăn của King và Queen giả tới giao "đồ ăn" cho Lục Khang Dụ. Lục Thần Hạo nhìn thấy cũng chỉ gật đầu một cái, không kiểm tra, cho giúp việc mang lên cho hắn luôn...
Sáng sớm, Lục Thần Hạo đến tìm Lục Khang Dụ khi hắn vẫn còn ôm chăn ngủ khò khò. Lục Thần Hạo không nói gì, thẳng tay kéo tấm chăn ấm ra khỏi người Lục Khang Dụ.
"Khang Dụ, dậy cho anh!"
Bị phá giấc ngủ, Lục Khang Dụ khó chịu muốn mắng người, lại nghe thấy giọng nói của Lục Thần Hạo, lập tức mở to mắt, dù đang buồn ngủ tới đâu cũng tỉnh táo như thường, ngồi bật dậy, một chút bực bội cũng không dám có.
"Anh Hai, mới sáng sớm tìm em có chuyện gì thế?" "Nói chuyện." Lục Thần Hạo ngồi xuống chiếc ghế bành. Lục Khang Dụ xoa hai mắt, ngáp một cái: "Nói chuyện gì a?"
Lục Thần Hạo không trả lời, hờ hững nói:
"Xem ra em rất thích hợp bị nhốt nhỉ. Ngủ ngon vậy mà." Lục Khang Dụ giật mình, hiểu ý anh trai đang ám chỉ điều gì, vội yếu ớt cười ha ha phân bua:
"Anh cứ nói đùa... Em làm sao có thể thích hoàn cảnh sống này được chứ. Đêm qua em đã sám hối cả đêm, mãi tới gần sáng mới ngủ thiếp đi đấy."
"Còn dám nói ba hoa!" Lục Thần Hạo quơ lấy được quyển tạp chí trên bàn, thẳng tay phi vào mặt Lục Khang Dụ. Hẳn không né kịp, ăn trọn quyển tạp chí vào mặt, lại còn đập đầu không đập, cứ phải đập vào sống mũi mới chịu. Lục Khang Dụ đau chảy cả nước mắt nhưng chẳng dám họ he nửa lời.
Lục Thần Hạo liếc mắt, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
"Em còn muốn làm ca sĩ không?"
Chứ tiếp tục nghe nó nói, anh không biết sẽ làm ra chuyện