"Tối qua ngủ ngon không?"
Khắc Dương không vội trả lời cô, dịu dàng hỏi. Sau cùng điều anh quan tâm nhất vẫn là tâm trạng của cô.
Đêm qua xuất hiện tin sốc như vậy, anh lo tâm trạng của cô bị ảnh hưởng, sẽ bị mất ngủ.
Tuyết Vũ khựng người trong giây lát, khẽ đáp: "Em không sao. Ngủ rất ngon."
Nhưng sự thật là cô không ngủ được, phải uống ba viên hoạt huyết dưỡng não mới có thể say giấc. Mặc dù cô biết dùng thuốc nhiều không tốt, nhưng cô không quản được nhiều như vậy. Cô chỉ biết bản thân không được phép gục ngã, thể xác này lúc nào cũng phải khỏe mạnh, minh mẫn. Có như vậy cô mới có đủ nhạy bén để đối phó Lục Bạch Văn.
"Anh tìm em có gì không?" Cô hỏi. Khắc Dương tới kéo rèm cửa sổ lên, nói: "Trưa nay đi ăn cơm cùng anh nhé?"
"Trưa nay chắc không được. Em có hẹn rồi." Ánh mắt anh chợt buồn: "Với ai? Lục Thần Hạo?" "Không phải. Là bạn em." Cô chột dạ, lần nữa nói dối.
Cô vẫn chưa kể cho anh nghe vụ Lục Thần Hạo đã tỏ tình cô, muốn bắt đầu lại từ phương pháp hẹn hò. Cô sợ anh biết mình đồng ý, sẽ vì lo lắng mà càm ràm, lảm nhảm. Mệt tâm lắm!
Khắc Dương hụt hẫng: "Vậy thôi. Để hôm khác. Anh xuống nhà ăn sáng đây. Lát nhớ ăn sáng đầy đủ, mặc thêm áo choàng rồi hãy ra ngoài. Biết chưa?" "Em biết rồi. Tạm biệt anh Hai!" Tuyết Vũ nào có biết tâm trạng anh ra sao, vô tư cúp máy. Ai biết giữa giờ làm việc, Thần Hạo chợt nhận được tin xấu từ Thạch Đường.
"Tổng giám đốc, có chuyện rồi." Thạch Đường từ ngoài, hớt hải chạy vào, vẻ mặt nơm nớp lo sợ cùng hoang mang.
"Có chuyện gì? Trời sập hả?" Thần Hạo rời mắt khỏi máy tính, nhíu mày không hài lòng với tác phong chẳng ra sao của trợ lý.
Bình thường cậu ta ổn trọng lắm mà, sao nay cứ như ma đuổi vậy?
"Là chuyện..."Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của sếp, Thạch Đường như bị ai bóp lấy thanh quản, không sao mở miệng nổi.
Thần Hạo mất kiên nhẫn, phán: "Cho cậu năm giây, không nói được cuốn gói đi cho tôi."
Thạch Đường tá hỏa, vội vàng thưa: "Là chuyện cổ phần ạ. Số cổ phần của Đào Xuân Vinh và Trắng Định Cương đã bán cho người khác hết rồi ạ."
Nói xong từ cuối cùng, đầu anh trợ lý tội nghiệp đã cúi gần sát đất luôn rồi.
"Cậu nói gì?" Thần Hạo bật dậy. "Nói lại cho tôi nghe!"
Thạch Đường run bần bật, không dám nhìn vào anh, nuốt nước bọt, khó khăn thuật lại đầy đủ hơn: "Sáng nay tôi theo lời sếp đi gặp hai người họ, họ nói đã bán cổ phần cho người khác từ hôm qua rồi." "Cậu chắc chứ?" Thần Hạo không tin. Hôm qua anh và ông già mới bàn chuẩn bị thua mua lại cổ phần, như thế nào mà đã có kẻ nhanh tay đi trước một bước rồi?
"Chắc ạ" Thạch Đường xác nhận. Anh cũng mong đó không phải sự thật lắm.
Trong một ngày 25% cổ phần đều rơi vào tay kẻ khác. Đây là chuyện cực kỳ lớn đấy. Sắc mặt Thần Hạo tối sầm. So với giông tố không khác là mấy.
"Biết ai mua không?"
Cả hai lão già đó đều nói không biết danh tính đối phương, người tới mua là người được ủy quyền." Thạch Đường thầm ai oán. Tại sao người được giao nhiệm vụ này lại là anh chứ?
Còn chưa kịp xuất chiêu, đã thất bại phải quay đít chạy về rồi.
Thần Hạo bàng hoàng. Lần đầu tiên trong đời, anh biết cảm giác bàng hoàng là gì.
Anh còn chưa kịp suy tính gì, điện thoại bàn rung chuông. Thần Hạo vừa nhấc máy, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng lạnh lẽo tức giận của ông già:
"Thần Hạo, chuyện cổ phần là sao? Ba cần con cho một lời giải thích!"
Thần Hạo giật mình. Tin tức của ông già cũng nhanh thật, mới đó đã đến tai rồi.
Anh thở nặng nề, thấp giọng: "Ba, con xin lỗi. Con cũng vừa biết tin này, tạm thời con vẫn chưa biết rõ là ai."
Lục Bạch Văn bên kia thở sâu như để nén giận: "Thần Hạo, con không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao. Chúng ta chân trước chuẩn bị thu mua cổ phần, chân sau đã có kẻ nhanh chân đi trước?"
Thần Hạo nhíu mày: "Ý ba là... cạnh