Thần Hạo đang ngồi trước một bàn tròn chỉ có duy nhất một ly nước lọc cho anh, nghe hai lão già nói mà như nghe chó sủa bậy, nhếch môi cười lạnh. Chỉ là hai cổ đông nhỏ bé mà dám chỉ tay ra oai với anh cơ đấy. Cọp không phát uy thì tưởng là mèo đấy sao?
"Là do hai vị không chịu hợp tác, trợ lý của tôi mới phải dùng tới biện pháp hy hữu ấy thôi. Hơn nữa, hai vị nói mình từng là cổ đông của Hải Vận, vậy mà chỉ mới qua một ngày không phải, đã không coi tôi ra gì rồi thì có phải là "qua cầu rút ván" quá rồi không? Tôi mời hai vị tới chỉ để nói chuyện thôi mà, việc gì phải căng thẳng như vậy. Lẽ nào là làm chuyện gì đó nên chột dạ?"
Đôi mắt lão Cương và lão Vinh chợt lung lay, láo liên lên xuống, cái khí thế hiên ngang, bất bình rất hùng hồn khi nãy vụt tắt trong một cái nháy mắt.
Lão Cương vẫn cố chống chế: "... Nói bậy. Tôi làm gì mà phải chột dạ. Chẳng phải cậu nói có chuyện muốn hỏi sao, giờ thì hỏi đi." Lão kéo ghế, đặt phịch cặp mông nục nịch toàn mỡ với thịt với số đo một trăm năm mươi của mình xuống đó.
"Đúng thế, cậu hỏi đi." Lão Vinh thấy vậy, cũng ưỡn ngực kéo ghế ngồi, nhưng thực tế là bị ánh mắt của Thần Hạo doạ sợ chân run, sắp đứng không vững, phải ngồi xuống để chống đỡ cơ thể tròn trịa không khác gì lão Cương của mình.
Thần Hạo lười đánh giá sự hợp tác tung hứng phát buồn nôn của hai lão cổ đông, sờ mũi, bình thản mà uy quyền hỏi.
"Nếu hai vị chịu hợp tác như vậy từ ban đầu có phải tốt hơn không. Tôi chỉ muốn biết lí do vì sao bỗng dưng lại bán gấp số cổ phần hai ông đang sở hữu không?"
Ánh mắt của anh khiến lão Cương e sợ, không dám nhìn thẳng. Nhưng nghĩ bản thân dù gì cũng là người lớn tuổi, có thể xếp vào hàng cha chú của Thần Hạo, vì cái gì lại sợ một thằng nhóc ít hơn mình cả mấy chục tuổi. Nên ông ta hẳng giọng, giọng điệu hùng hồn đáp lại:
"Lục tổng, tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của cậu. Bao nhiêu năm nay chúng tôi cống hiến cho công ty đâu phải là ít, giờ chúng tôi già rồi, không còn sức xông pha nữa, có người muốn mua cổ phần lại trả giá cao thì chúng tôi bán, có gì lạ đâu."
Lão Vinh như được tiếp thêm dũng khí từ đồng đội già, chống lại Thần Hạo bằng ánh mắt không vui, giọng điệu như thể là điều đương nhiên, gật gù, tiếp lời:
"Nếu cậu tới tìm chúng tôi trước mà chúng tôi không chịu hợp tác thì cậu trách, chúng tôi không có gì để nói. Đằng này rõ ràng là chúng tôi bán rồi trợ lý Đường mới tới tìm chúng tôi kia mà. Với lại bây giờ cổ phần chúng tôi đã bán, tiền cũng đã lấy rồi. Cậu tìm chúng tôi thì có ích gì. Người cậu nên tìm để đàm phán là người chủ mới của số cổ phần kia mới phải."
Thật ra thì, nào có được trả giá cao gì đâu. Còn thấp hơn giá thị trường 1% đấy. Quan trọng là, cả hai ông nào có ý định bán cổ phần đâu.
Tập đoàn Hải Vận tuy có lúc gặp sóng gió, sự cố nhưng vẫn nằm trong top doanh nghiệp lớn quyền lực nhất, doanh thu cao nhất. Đừng nói là 12% mà chỉ cần có 1% thôi, lợi nhuận thu được mỗi tháng cũng khiến người ta tiêu xài thỏa thích rồi.
Hàng tháng, lợi nhuận được trích từ số cổ phần đó đủ để hai ông tậu được cả một chiếc xe xịn giá triệu đô, tội gì đang êm đẹp lại muốn bán.
Nhưng cả hai ông bị nắm thóp không cựa quậy, phản kháng được, muốn được tiếp tục sống yên ổn, chỉ có thể tuân theo.
Cái thóp đấy là gì ? Đó là bí mật hai ông cố gắng giấu giếm bao nhiêu năm nay, không thể để người khác biết được. Chẳng biết đối phương làm thế nào, lại biết được bí mật động trời của của hai ông, mang ra uy hiếp, không chỉ bắt bán mà còn ép giá như ép mỡ. Lão Cương nhẹ hơn, chỉ là giấu vợ nuôi vợ