Có lẽ là thật sự ý trời trong cõi u minh, lúc mấy người đại trưởng lão chuẩn bị hành động thì bên phía Tiêu Hạo Thiên cũng cảm nhận được. Anh cũng sắp chuẩn bị rời khỏi. Mà thật ra, Tiêu Hạo Thiên cũng chẳng có gì để cần có thể chuẩn bị. Thứ duy nhất mà anh không thể yên tâm được đó chính là Cao Ánh Vy và Thúy Hồng, vợ và con gái, cho nên cái mà anh cần chuẩn bị đó chính là cùng đi với vợ và con gái nhiều thêm một chút, sau đó đợi khi anh quay về Hà Nội, cũng chính là giây phút anh phải rời đi.
Vâng thái dương của buổi sáng ngày hôm đó vừa mới nhô lên, đám người đại trưởng lão đã bắt đầu mở cuộc họp chuẩn bị ở bộ quốc phòng rồi. Mà Tiêu Hạo Thiên bên này cũng dẫn theo Cao Ánh Vy cùng với Thúy Hồng, còn có thêm cả đám người Diệt, Lương Vân Nguyệt, Tiêu Hồng, Thẩm Xuân Linh ngồi máy bay đến Huế rồi quá cảnh.
Trên máy bay, Lương Vân Nguyệt mặc một chiếc váy dài dệt tơ màu đen, trên chân mang một đôi tất màu đen, giày cao gót màu đen, một đầu tóc dài đen bay bay trong gió, lại thêm khí chất cao ngạo lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, khiến cho ánh mắt của Diệt vẫn luôn chú ý lên người của cô. "Chúng ta phải về chiến trường ngoại thành rồi sao?" Một giây sau, Lương Vân Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, ngồi đối diện với Diệt, hỏi. Diệt cười gật gật đầu nói: “Ừm, phải quay về rồi, có thể lần này sau khi đại ca đi cùng chị dâu xong sẽ lập tức rời đi. Vậy thì em cũng sẽ đi theo sao?"
Lương Vân Nguyệt cười gật đầu nói: “Ừm, đi chứ, tại sao lại không đi, bây giờ tốt xấu gì em cũng là một thiên vương mà...” Lương Vân Nguyệt vừa nói, cơ thể vừa nghiêng người, sáp gần đến Diệt ở phía trước, quyến rũ không gì tả được nói: "Sao nào? Lo lắng cho em sao?"
Trái tim của Diệt bất giác đập nhanh hơn, gật gật đầu nói: “Ừm, nếu không thì... Em ở lại Hà Nội đi, đừng đi nữa, lần này sợ là sẽ càng thêm nguy hiểm, em nghĩ đi, nếu nếu như không nguy hiểm, đại ca cũng đã không phải đích thân tự đi qua rồi. Tôi có một loại cảm giác, thật đấy, sau lần đi này, có thể là sẽ rất nguy hiểm..." Diệt nhìn Lương Vân Nguyệt bằng một ánh mắt thâm sâu. “Chậc..” Nhưng mà một giây sau, Lương Vân Nguyệt nở một ra một nụ cười, trực tiếp dùng đôi môi đỏ yêu kiều quyến rũ của mình hôn lên bên má của Diệt một cái. Đôi tất đen dài kia phối hợp cùng với đôi chân dài của cô, tay phải cô chống ở tay vịn ghế, phong tình quyến rũ nhìn Diệt, từ tốn nói: “Vậy mấy ngày tiếp theo, chúng ta phải cố gắng chơi thật vui vào nhé, hẹn hò nhiều thêm một chút, anh không quen thuộc hoàn cảnh trong nước, nhưng em thì lại rất quen thuộc đó nha. Trước đây anh cũng đã đến Huế rồi đấy, nhưng nơi mà em quen thuộc nhất lại là Hải Phòng."
Lương Vân Nguyệt nói, lại cười cười nói với Diệt: “Ồ, đúng rồi, anh này, em là hoa khôi trong trường ở Hải Phòng đấy, lúc đầu ở trường đại học của chúng ta, trong trường có hai người con gái xinh đẹp nhất, chính là em và Cao Ảnh Vy đó. Sao nào, vậy để cho hoa khôi giảng đường em đây dẫn anh đến trường em nhìn ngắm một chút nhé?"
Diệt đúng là có chút chịu không nổi được từng hành động cử chỉ mê người của Lương Vân Nguyệt, trái tim anh ta run rẩy. Thế là gật gật đầu nói: “Ừm, đều nghe theo em hết.”
Một giây sau, Lương Vân Nguyệt thấy Diệt có chút không được tự nhiên, thế là đứng thẳng người dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Diệt, dựa sát cơ thể vào người anh ta, nhỏ giọng thầm thì bên tai anh ta: "Yên tâm đi, Diệt đại nhân của em à, tối nay chúng ta sẽ được ngủ cùng nhau rồi..."
Diệt nghe thấy lời này thì trái tim đập lên “bình bịch" không thể phanh lại được. Có chút xấu hổ nói: “Cái đó, tôi... Em cũng biết đó, tôi không có ý đó đâu..."
Lương Vân Nguyệt quyến rũ không gì tả được, đan đôi chân dài vào nhau, nói: “Ô... Vậy là em đã hiểu sai rồi sao? Ừm, vậy cũng được thôi, vậy tối nay chúng ta đành phải ngủ ở hai phòng khác nhau vậy..." "Đừng..." Ngay lập tức, Diệt không chút do dự nói lời này ra khỏi miệng. "Hahaha." Lương Vân Nguyệt cười tươi như hoa, cả người đều run lên. Cuối cùng cô cũng cùng Diệt ở bên nhau rồi, cô rất vui. Đây là lần đầu tiên mà cô yêu đương với ai đó, cũng là lần duy nhất trong kiếp này của cô. "Diệt, cuối cùng em cũng đợi được anh rồi, làm bạn trai của em, làm chồng của em, em rất vui." Nội tâm của Lương Vân Nguyệt reo hò nhảy nhót. Cô vừa gặp đã yêu Diệt mất rồi, hơn nữa tình cảm mà cô dành cho Diệt, còn sâu đậm hơn những gì mà cô biểu hiện ra bên ngoài.
Hơn một tiếng sau, máy bay đáp cánh xuống sân bay của Huế. Mà Huế là địa bàn của Thẩm Nhật Nam. Buổi chiều ngày hôm qua, Thẩm Nhật Nam khi biết tin tức Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy sắp đến Huế, đầu tiên đã đi cho người sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, nhanh chóng chạy về Huế ngay trong đêm, hơn nữa còn có Hoắc Lập Trung, cục trưởng đương nhiệm của Huế ngày nay, cũng chuẩn bị suốt cả một đêm.
Cho nên lúc Tiêu Hạo Thiên dẫn theo Cao Ánh Vy và Thúy Hồng đi ra khỏi máy bay thì đã lập tức nhìn thấy một đám người đang đợi ở sân bay, Thẩm Nhật Nam dẫn theo một đám người và Hoắc Lập Trung cũng dẫn theo một đám người. "Bái kiến đại nhân..." Một giây sau, Thẩm Nhật Nam và Hoắc Lập Trung dẫn đám người đến cùng nhau chào hỏi Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên vẫy vẫy tay, nói: “Mọi người không cần phải đa lễ, lần này tôi đến đây, chỉ đơn thuần muốn xem xem, xem xem nơi mà vợ và con gái tôi sinh sống... Mọi người cứ tự nhiên như bình thường là được rồi..." "Vâng..." Thẩm Nhật Nam và Hoắc Lập Trung cung kính trả lời một tiếng. Mà lúc này, xa cách mấy tháng, khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, cho dù là Thẩm Nhật Nam hay là Hoắc Lập Trung thì trong nội tâm người nào cũng vô cùng chấn động, Tiêu Hạo Thiên không phải là chiến thần của Việt Nam, nhưng lại lại quan trọng tôn kính hơn cả chiến thần thiên vương. Bây giờ đây Tiêu Hạo Thiên chính là anh hùng tái thế của toàn bộ dân chúng đất Việt Nam này. Ngày đó ở Chiến trường ngoại thành, một giây quyết chiến cuối cùng kia, bọn họ cả đời này sẽ chẳng bao giờ quên đường tư thế anh dũng dẫn theo hơn trăm vị cao thủ cấp Đôn Hoàng, xông vào giết địch của người trước mặt này. Đây đúng thật sự là anh hùng. Quốc sĩ!
Đám người Tiêu Hạo Thiên, Cao Ánh Vy và Thúy Hồng đi lên một chiếc xe. Một chiếc xe Lincoln hạng sang màu đen, trước mặt có mấy người tướng sĩ do Hoắc Lập Trung dẫn đến đang lái xe mô tô chạy đi trước mở đường, phía sau cũng có vệ sĩ hộ tống, Thẩm Nhật Nam cũng đi theo phía sau chiếc xe của Tiêu Hạo Thiên.
Nửa tiếng sau, dưới sự chỉ dẫn của Cao Ánh Vy, đám người Tiêu Hạo Thiên ngoan ngoãn ngồi trong đoàn xe hơi sang trọng đi đến trước một khu nhà nhỏ cũ kỹ, mà phía trước dãy lầu bên ngoài khu nhà nhỏ đó, có một dãy những hàng quán nhỏ, trong số những cửa hàng ở dãy quán nhỏ đó, có một tiệm cơm không mấy bắt mắt người nhìn.