Nước mắt của Tiêu Hạo Thiên rơi “tí ta tí tách" vào bên trong bát mì, Cao Ánh Vy vô cùng dịu dàng kéo lấy tay của anh, nhẹ nhàng lắc đầu với anh. “Mẹ ơi, ba bị làm sao thế ạ? Tại sao ba lại khóc thế..." Thúy Hồng có chút cẩn thận đi đến bên cạnh Cao Ánh Vy, nhỏ giọng hỏi Cao Ánh Vy.
Ánh mắt Cao Ánh Vy phức tạp nhìn Thúy Hồng lắc lắc đầu, cười một chút rồi nói: “Không có chuyện gì đâu, Thúy Hồng à, có thể là do mẹ làm mì lỡ tay bỏ nhiều ớt vào quá rồi, cho nên mắt ba con mới bị cay mất tiêu, cho nên mới rơi nước mắt đó, thật sự không có chuyện gì đâu.. Con đừng lo lắng nhé.." "." Tuy rằng Thúy Hồng gật gật đầu, nhưng trong rằng lại không nghĩ như thế, con bé có thể cảm nhận được sự đau lòng của ba mình, nhưng lúc này con bé cũng không đi làm phiền Tiêu Hạo Thiên, mà chỉ ngồi yên tĩnh ngây ngốc bên cạnh Cao Ánh Vy, qua một lúc lâu sau, hốc mắt của Thẩm Xuân Linh cũng đỏ ửng lên, đi đến bên cạnh Cao Ánh Vy, dắt Thúy Hồng đi ra ngoài. Sau đó chị Tôn chủ tiệm cũng đi ra theo. Rất nhanh, cả cửa tiệm chỉ còn lại hai người Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy mà thôi.
Hốc mắt của Cao Ánh Vy hơi ửng đỏ, ngây ngốc ngồi bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, ngây ra nhìn Tiêu Hạo Thiên một lúc lâu mới duỗi tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt anh, nói: “Không sao rồi chồng ạ, lúc đó anh chiến đấu sống chết ở chiến trường ngoại thành, bảo vệ quốc gia, chuyện của em và Thúy Hồng, anh cũng không biết gì cả. Chồng ơi... Em tin là nếu như lúc đó anh biết đến sự tồn tại của chúng em thì chắc chắn anh sẽ không để em và Thúy Hồng chịu khổ đâu..."
Cao Ánh Vy ngừng lại một chút lại tiếp tục yêu thương khó tả mà nhìn Tiêu Hạo Thiên cười, cười một lúc rồi lại mạnh mẽ nói: “Chồng ơi, thật sự là không có chuyện gì đâu... Đều đã qua rồi, không phải sao?"
Tiêu Hạo Thiên không nói gì, mà chỉ tiếp tục cúi đầu, ăn hết từng đũa mì trong bát mì trộn nước mắt ở trước mắt mình kia. Một giây này, anh không nói gì cả. Trong lòng chỉ có sự tự trách đến tột độ. Cuối cùng vẫn là bản thân anh không thể bảo vệ tốt được hai mẹ con bọn họ, không phải sao?
Sau khi ăn hết mì, Tiêu Hạo Thiên lại để Cao Ánh Vy dẫn anh đi xem chỗ ở nho nhỏ mà Cao Ánh Vy vào Thúy Hồng đã ở trong bốn năm qua kia. Cao Ánh Vy sống chết cũng không muốn để cho Tiêu Hạo Thiên đi qua đó. Nhưng ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên lại nhìn tỏ ý về phía đám người đang vây ở xung quanh kia. Rất nhanh, đã có một bà lão tóc trắng hoa râm tuổi tác đã cao thở dài một tiếng, rồi cầm lấy chìa khóa, dẫn Tiêu Hạo Thiên bước vào bên trong khu nhà nhỏ kia, mở cửa sắt lớn của một tầng hầm ra. "Chồng ơi... Đừng đi xuống xem nữa có được không? Thật sự tất cả mọi chuyện đều đã qua cả rồi mà." Nước mắt của Cao Ánh Vy rơi xuống tí tách, cô thật sự không muốn để cho Tiêu Hạo Thiên đi xuống. Chỉ bởi nơi mà cô và Thủy Hồng sống trong bốn năm kia chỉ là một căn tầng hầm u tối ẩm mốc trước mắt mà thôi."
Cao Ánh Vy quả hiểu Tiêu Hạo Thiên, nói sao về Tiêu Hạo Thiên nhỉ, tuy rằng bề ngoài vô cùng mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại thiện lương hơn bất cứ người nào trên thế giới này, anh sẽ gánh chịu tất cả mọi thứ khó khăn một mình. Mà sự thật cũng là như thế, cho dù là mấy năm anh ở chiến trường ngoại thành hay là sau này khi đã trở về Việt Nam thì anh đều cũng như thế. Gánh vác mọi sự gian khổ, nặng nhọc một mình, nhưng riêng mỗi Cao Ánh Vy và Thúy Hồng bên này, anh lại thiếu bọn họ đến những bốn năm! Bây giờ Cao Ánh Vy đều có thể cảm nhận hết được sự tự trách khôn cùng trong nội tâm của Tiêu Hạo Thiên.
Mà thật ra, điều này làm sao có thể trách anh được cơ chứ? Anh từ đầu đến cuối đều chẳng hề biết đến chuyện này, không hề biết đến dù chỉ là một chút.. "Ba ơi, ba ơi, đừng đi xuống nữa có được không a? Bên dưới có chuột đấy, Thúy Hồng sợ lắm... chuột bự ơi là bự luôn, còn có rất nhiều côn trùng.. con cũng rất sợ côn trùng..." Thúy Hồng ở trong vòng ôm của Thẩm Xuân Linh, nói với Tiêu Hạo Thiên, trong ánh mắt còn thoáng qua một chút sợ hãi... "Âm." Tiêu Hạo Thiên vừa nghe thấy lời này của
Thúy Hồng, cơ thể liền run rẩy mãnh liệt. Anh không hề dừng bước chân của mình lại, tiếp tục bước về phía trước. "Hạo Thiên..." Cao Ánh Vy kéo lấy Tiêu Hạo Thiên, nhưng lại không thể kéo anh dừng lại được. Mà lúc này đám người ở phía sau Cao Ánh Vy cũng đều trầm mặc. Cao Ánh Vy quay đầu nói một câu với Thẩm Xuân Linh, trong chừng Thúy Hồng xong thì cũng đi cùng Tiêu Hạo Thiên đi vào bên trong...
Tiêu Hạo Thiên không tiếp tục để ý đến Cao Ánh Vy nữa, mà trực tiếp bước xuống căn phòng tương đối u ám ở phía dưới. Vừa đập vào mắt anh là một đống những đồ đạc linh tinh, xe đạp, cùng với một số những tấm bìa các tông bỏ đi, ở một góc phía xa, còn có một ít nước ứ đọng. Còn có một mùi hương thật khó người, bổ nhào xông thẳng đến...
Căn tầng hầm dưới đất này, Cao Ảnh Vy cũng mới chỉ rời đi được hơn ba tháng thôi. Mà bà lão lúc trước cũng rất thích Cao Ánh Vy và Thúy Hồng, cho nên mới luôn giữ căn phòng này lại cho bọn họ, người già, tuổi tác đã cao, cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, bà rất lo lắng, rất lo lắng cho đôi mẹ con đơn độc vừa mới bước đến Hải Phòng này, sau này đến một nơi trú thân cũng sẽ không có, cho nên mới vẫn luôn giữ căn phòng này lại. Mà lúc này, bà lão tóc đã bạc trắng kia cũng đang đi ở phía trước Tiêu Hạo Thiên.
Một giây này, bà lão cong lưng, mở một cánh cửa gỗ ở dưới đất ra cho Tiêu Hạo Thiên, nói với Tiêu Hạo Thiên: “Cháu à, đây là nơi hai mẹ con Ánh Vy và Thủy Hồng chúng nó ở. Ta đã từng nói với nó rất nhiều lần rồi, bảo hai mẹ con chuyển lên sống trên nhà với ta, nhưng Ánh Vy đứa bé này cũng thật cứng đầu, không muốn gây phiền phức thêm cho ta, thế là vẫn cứ luôn trong căn phòng này."
Bà lão nhìn căn hầm ở trước mắt, nơi này còn giữ lại một cái giường nhỏ, còn có mấy thứ chăn đệm, nồi niêu xoong chảo các thứ, tuy rằng vô cùng sơ sài nhưng lại được quét dọn vô cùng sạch sẽ, bà lão, có lẽ đã già rồi, sau khi người ta già đi thì sẽ rất dễ đa sầu đa cảm. Bà nhìn những thứ được bày trí trước mắt, đôi mắt già nua trở nên ướt át, nói với Tiêu Hạo Thiên: “Cháu à, cháu với xem Ánh Vy và Thúy Hồng, hai đứa trẻ này hiểu chuyện như thế, sao ta có thể nhẫn tâm ruồng bỏ hai đứa nó được chứ? Nếu như bọn chúng muốn sống cùng với ta, ta vui mừng còn không kịp nữa, đúng không... Nhưng mà hai mẹ con bọn họ quá mạnh mẽ, quá kiên cường, vẫn luôn sống khổ như thế, khổ như thế..." "Cháu à, ta có thể nhìn ra được, cháu cũng là một đứa bé tốt, cháu là một người lính, cháu cũng rất hiểu chuyện. Nhưng sau này cháu nhất định phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con bọn họ nhé, hai đứa nó mấy năm nay đã sống quá khổ rồi, quá khổ rồi..." Nước mắt bà lão che mờ những thứ ở trước mắt, nói với Tiêu Hạo Thiên. "Bà Trương, bà đừng nói nữa, Hạo Thiên đối xử rất tốt với con, hơn nữa, lúc đầu cũng là con không nói cho anh ấy biết, là lỗi của con, bà Trương, con xin lỗi." Cao Ánh Vy đỡ lấy tay bà lão, lắc lắc đầu nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự phức tạp của bà. Tiêu Hạo Thiên đã rất tự trách bản thân mình rồi, Cao Ánh Vy không muốn để cho bà Trương nói thêm nữa.
Bà Trương gật gật đầu, sau khi thở dài một hơi, mới nói với Tiêu Hạo Thiên: “Đứa bé này, cháu và Ánh Vy cứ ở đây nói chuyện một lát đi, bà già ta đi lên trước đây, haizz, tuổi lớn rồi, không thể chịu đựng được những chuyện đau lòng như thế được nữa, bà đi nhìn Thúy Hồng một chút, đã lâu không nhìn thấy con bé rồi, thật nhớ con bé đó quá đi. Con bé Thúy Hồng kia đó mà, là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất mà cả đời này bà già này gặp được.. Haizz." “Ừm, chẳng qua là bây giờ ba của con bé cũng đã trở về rồi, ba của nó còn là một đại anh hùng, đứa bé này đó à, về sau rất có phúc, cuối cùng không cần phải sống trong những ngày tháng khổ nhọc nữa, không cần phải ăn cơm thừa canh cặn nữa, không cần phải sống dưới tầng hầm nữa. Sau này có thể có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon, còn có thể được đi học, quả tốt, quá tốt rồi..."
Bà Trường đã già rồi, liền trở nên rất dông dài, sau đó bà vừa lầm bẩm vừa run rẩy đi ra bên ngoài,