Hôm nay, khi Tô Đào từ trường mẫu giáo trở về, vừa vào tới nhà đã hét lên gọi anh trai.
Diệp Ngưng yêu thương sờ lên đầu cô, "Đi đi, anh trai con đang ở thư phòng." nói xong liền đi xuống lầu làm thức ăn.
Tô Đào gõ cửa.
Một chàng thiếu niên đẹp trai ra mở cửa nhìn thấy cô, chọc cái mũi nhỏ của cô chế giễu, "Em thật sự muốn học sao?"
Tô Đào dùng sức gật đầu.
Tô Lê mỉm cười bế cô vào phòng, lấy sách giáo khoa, giấy và bút mà anh đã chuẩn bị sẵn, Tô Đào không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm qua cô đột nhiên nói với anh rằng muốn học khóa lớp một, anh liền đồng ý không chút suy nghĩ.
Tô Đào đã ngoan ngoãn leo lên ghế ngồi, chớp chớp con mắt đợi anh trai dạy học, cô hiện tại bây giờ nóng lòng muốn học.
Em gái đột nhiên ham học như vậy, trong lúc nhất thời Tô Lê cảm thấy tâm tình sung sướng cực kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hôm nay trước tiên anh dạy em cách ghép vần!", Tô Lê lấy một cái bảng đen nhỏ từ dưới gầm bàn lên treo lên tường, bên trên viết abcd bính âm, dạy em gái đọc vài lần.
Tô Đào do dự một hồi, nhịn không được cắt lời Tô Lê, "Anh, em đã học được ghép vần."
"Đã học? Ai dạy cho em?" Tô Lê kinh ngạc.
"Cô giáo ở trường mẫu giáo, cô giáo dạy em." Tô Đào cảm thấy anh tuy là đại ca, nhưng mình chỉ là một đứa trẻ mới vào lớp một, so với ba mẹ, anh trai còn dễ lừa hơn.
Nếu như đã có ý định nhảy lớp, đầu tiên phải biết chữ trước a!
Cô cũng không muốn gạt người, nhưng nếu cô trống rỗng mà biết chữ, nhất định sẽ dọa đến ba mẹ, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy không khoa học, nhưng quá trình học ngữ âm quá chậm.
Vốn là muốn thuê gia sư, nhưng lại sợ gia sư nhận thấy cô không bình thường, liền bỏ ý định này, bất quá trước mắt có một tài nguyên tốt, cơ hội được thần tượng bổ túc chính là ngàn năm có một a!
Tô Đào mím môi cười hắc hắc.
Tô Lê không khỏi hoài nghi, hiện tại trường mẫu giáo đều bắt đầu dạy bính âm sao?
Trong ấn tượng anh là lên học tiểu học mới bắt đầu học bính âm ghép vần, nhìn nụ cười của em gái, Tô Lê cảm thán một câu, xã hội tiến bộ thật nhanh!
Hai người một người nghiêm túc dạy, một người giả vờ cố gắng học tập.
Tô Đào tận lực làm cho chữ của mình thoạt nhìn khó coi, tận lực phát triển trông giống sâu róm, để cho một nhà vô địch cuộc thi thư pháp toàn thành phố viết chữ khó coi, quả thực không dễ dàng.
Tô Lê dạy em gái mười chữ, mới đầu anh còn sợ mình dạy quá nhiều, em gái không hiểu được, nhưng không đến mười phút cô đã thuộc toàn bộ mấy chữ này, hơn nữa đã biết viết, tuy rằng chữ có chút xấu, nhưng cũng đã không tệ rồi.
Tô Đào nhìn thần sắc kinh ngạc của anh trai, có chút hối hận, mình có phải thuộc chữ quá nhanh hay không.
Trong lòng thầm nghĩ, lần sau nhất định phải chậm một chút.
"Mẹ có thể vào được không?" Diệp Ngưng đứng ở cửa bưng một đĩa nho đã rửa sạch gõ cửa.
"Dạ có thể!" Tô Đào nói, Tô Lê đã đi mở cửa.
"Mẹ rửa nho cho các con", Diệp Ngưng nhét hai quả nho vào miệng con gái và con trai, hai đứa trẻ này là kiêu ngạo của bà, trong lòng càng nhìn càng thích, giọng nói cũng ôn nhu vài phần, "Để mẹ xem các bảo bối của mẹ đang viết cái gì nha."
Diệp Ngưng cũng chỉ nói như vậy, Tô Đào một đứa trẻ nhiều lắm cũng theo anh trai viết viết vẽ vẽ quấy rối, bà trực tiếp cầm lấy quyển sách bài tập của con trai lật xem, bà là giáo viên đại học, bình thường bài tập của con trai cũng đều do bà dạy kèm.
Sau khi xem, Diệp Ngưng hài lòng gật gật đầu, chữ viết của con trai chỉnh tề, đáp án của mỗi đề cũng đều đúng, lại nhớ tới mỗi lần thi thứ hạng của con trai đều nằm trong top 3, nụ cười càng thêm tươi rói.
Sau khi khen ngợi Tô Lê vài câu, Diệp Ngưng phát hiện trên bàn còn có một quyển sổ nhỏ, cầm lên nhìn mấy chữ viết nghiêng ngã, tưởng là trò đùa của mấy bạn cùng lớp của con trai, bà đùa: "Bùa vẽ ma à!"
Tô Đào đang ăn nho nghẹn lại, kiếp trước kiếp này vẫn là lần đầu tiên bị đánh giá chữ của mình như vậy.
"Là Nhu Nhu viết.", Tô Lê có chút tự hào, đây chính là những gì anh dạy.
"Nhu Nhu!" Diệp Ngưng chấn động, liên tục nhìn con gái vài lần, chữ này tuy xấu nhưng đã viết có khuôn mẫu, có thể nhìn ra được là viết