Tô Đào vừa mới ăn hết một cái tiểu long bao, uống một ngụm nước, nghe được anh nói câu này đột nhiên không kìm được mà sặc một cái.
"Khụ khụ.. Khụ khụ.."
Gương mặt cô đỏ bừng không biết là bị sặc hay do ngại ngùng nữa.
"Em không có!"
Cho dù có thì cũng không được thừa nhận.
"Không có mà!"
Lâm Cảnh còn chưa nói gì mà Tô Đào đã phủ nhận hai lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm, em không ngại", Lâm Cảnh cong môi gật đầu, giống như thật sự tin lời cô nói.
"Khụ khụ.. khụ..", đôi mắt của Tô Đào có chút ướt át, đuôi mắt còn hơi đỏ.
Lâm Cảnh chuyển từ ngồi đối diện sang bên cạnh cô nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, còn lấy tờ khăn giấy bên cạnh để lau vệt nước đọng trên khóe miệng của cô.
"Em thật sự không có mà"
Cuối cùng cũng hết sặc rồi.
Tô Đào vội nắm lấy tay anh, rồi phủ nhận lần thứ ba.
"Ừm, anh tin em, có muốn ăn thêm nữa không"
Lâm Cảnh để cô nắm lấy tay mình, cầm lấy một cái tiểu long bao đưa lên môi cô, mùi hương của tiểu long bao cứ không ngừng xộc vào mũi cô, Tô Đào lập tức quên luôn mình đang phải chứng minh trong sạch, cô khẽ mở miệng cắn một miếng.
Lại cắn thêm một miếng, nhai vài lần rồi nuốt xuống để lại hương thơm trên môi.
Trong tay Lâm Cảnh vẫn cầm phần còn lại của chiếc bánh, lại tiếp tục đưa đến miệng cô, cúi đầu nhìn cô một cách sủng nịch.
Lúc tiểu long bao được đưa đến môi cô, Tô Đào mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng rụt tay lại.
Tay của anh vẫn còn ở trong tay cô, lúc cô vừa rụt lại thì người anh cũng chuyển động theo, thân trên hơi cong xuống, gần đến mức Tô Đào có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh.
Gần quá.
"Em.. em tự ăn được"
Lâm Cảnh không động đậy, chỉ nhìn chăm chú cô với ánh mắt nóng rực, lúc Tô Đào cầm lấy tiểu long bao trong tay anh thì Lâm Cảnh mới ngồi thẳng dậy.
Hiện tại đầu cô đang cảm thấy ong ong.
"Uống chút canh đi"
Sau đó lấy một cái bát giấy dùng một lần múc cho cô bát canh.
Tiếp đó, Lâm Cảnh lấy ra một xiên thịt nướng, một lát lại lấy tiểu long bao đưa cô, Tô Đào nhận lấy hết rồi nhét vào bụng, đưa cái gì thì ăn cái đó, đúng là ngoan quá đi.
Lâm Cảnh cảm thấy mình đạt được thành tựu đặc biệt gì đó.
Đợi tiểu cô nương ăn xong thì Lâm Cảnh mới tự mình ăn một chút, nhìn cô ăn xong anh cũng không còn