Bởi vì não của Tô Đào đang ở trạng thái đóng băng nên cô quên mất trả lại cho anh chiếc cúp.
Thời gian hai tháng trôi qua một cách nhanh chóng, ngày nào Tô Đào cũng chỉ qua lại giữa hai nơi là trường học và nhà, chỉ có Lâm Cảnh thỉnh thoảng hẹn cô ra ngoài để hướng dẫn kỹ năng hát của anh.
Tô Đào đã xem phần biểu diễn của anh trong buổi họp báo phim, rất xuất sắc không hề xuất hiện chút sai sót nào, xem ra khoảng thời gian vừa rồi cô huấn luyện rất thành công đó nha, không có cô ở bên cạnh nhưng anh hát vẫn rất hay.
Bình thường Lâm Cảnh không tham gia mấy cái chương trình về âm nhạc nên fan chưa bao giờ nghe thấy anh hát, họ còn tưởng anh ấy hát không hay, cuộc họp báo mới chỉ diễn ra một lúc mà fan đã mất hết máu.
Trên siêu thoại của anh, các fan đều đang khen anh hát hay, mà bài này cũng lập tức vươn lên top 1 của bảng xếp hạng âm nhạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đào tự nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng vui mừng, mặc dù mấy bài hát mà cô sáng tác ra cơ bản đều đứng top đầu.
Bạn học của Tô Đào nhận thấy tình tính cô rất tốt, lại còn giản dị giống hệt như những sinh viên khác, không hề kiểu cách chút nào.
Ngày thường đi học đều để mặt mộc, các bạn học còn để ý thỉnh thoảng cô còn mấy ngày không gội đầu, thỉnh thoảng có một nhóm đứng ngoài cửa muốn cô ký tên cho cô cũng rất kiên nhẫn, ôn nhu xin lỗi những bạn trong lớp vì quấy rầy họ học tập, cho nên có lúc cô còn mời các bạn ăn cái gì đó hoặc uống trà sữa linh tinh.
Thỉnh thoảng cũng cùng mấy bạn học nữ đi ăn vặt, đi dạo phố, có người nhờ cô xin chữ ký Thời Hàn cô cũng đồng ý luôn.
Ở chung với cô còn thoải mái hơn mấy bạn học khác, Tô Đào nhỏ hơn bọn họ mấy tuổi nhưng lại hành xử thành thục, các bạn học khác đều thích qua lại với cô.
Cuối tuần, Tô Đào đang ở thư viện tìm tài liệu học tập.
Cô đeo tai nghe chăm chỉ học tập, không hề chú ý sự thay đổi của thư viện, càng ngày càng ít người.
Mãi đến khi