Khoảng hai tiết học thời gian bài giảng kết thúc.
Nhan Thanh Thanh dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh dậy thanh âm còn có chút khàn khàn, "Đào Tử, bài giảng kết thúc rồi sao?"
Tô Đào: "Đã kết thúc được 5 phút rồi."
"Ah! Vậy sao hai người không gọi tớ.", Nhan Thanh Thanh thân lười biếng, "Vậy chúng ta ăn cơm đi, tớ đói bụng rồi."
"......"
Có phải chủ đề thay đổi quá nhanh không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngủ dậy là ăn, em là heo sao?" Cố Từ không chút lưu tình nói.
Nhan Thanh Thanh hừ một tiếng, nói: "Mới không phải, em là tiểu ếch."
Tô Đào mặt đầy dấu chấm hỏi, "Cái gì vậy?"
"Đó là cái gì?" Cố Từ cũng không rõ ràng ý của cô ấy.
Nhan Thanh Thanh đặc biệt khinh bỉ nhìn hai người một cái, sau đó nghiêm túc hát: "Chú ếch nhỏ hạnh phúc, ếch nhảy lelelelele, ao hạnh phúc đầy hạt giống...".
"..."
"..."
Cả hai nhìn cô không nói nên lời.
".... Bệnh thần kinh." Cố Từ đi ra khỏi giảng đường trước, Tô Daod theo sau, "Lão Cố, nói như vậy rất dễ bị ăn đánh."
1
"Nói như thế nào?" Cố Từ giật giật khóe miệng.
"Anh cũng không phải không biết Ngũ ca a.", Tô Đào nhìn hắn một cái, sau đó nói, "Tìm kiếm cái đẹp."
Tháng trước Nhan Thanh Thanh đến bệnh viện nhổ răng khôn, lúc từ khoa đi ra, vừa vặn gặp được một y tá có giọng nói ngọt ngào, diện mạo cũng ngọt ngào đang thổ lộ với Tô Khác, tiểu y tá còn mua một bó hoa, hình ảnh cô nhìn thấy chính là Tô Khác dùng sức nhét bó hoa vào tay tiểu y tá.
Thật ra đó là Tô Khác cự tuyệt lời thổ lộ của cô, trả lại những bông hoa không phòng bị nhét vào trong ngực.
Nhan Thanh Thanh lúc ấy đã bùng nổ, Tô Khác ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Cuối cùng sau khi nhờ em gái gọi điện thoại với mình, Nhan Thanh Thanh tức giận nói rằng dù sao cô còn trẻ và không biết gì, cô đã có tình cảm với người khác, sau này tốt nhất không nên có bất kỳ liên hệ nào với Tô Khác.
Quả thực không nên đùa giỡn quá trớn.
Từ đó về sau Tô Khác không phải trên đường giải thích thì chính là con đường dẫn tới giải thích.
Lời này của Cố Từ nếu bị hắn nghe thấy, phần lớn là sẽ bị đánh,