Lục Niên rất kiên định cho hai chữ, "Không được."
Tô Đào: "Tại sao chứ?"
"Đến lúc đó khẳng định có truyền thông canh giữ ở cửa khách sạn, nếu như không có chụp được cậu, nhất định sẽ có người lấy cái này để viết tin."
Tô Đào nhìn tin nhắn hắn gửi tới, bất đắc dĩ nói: "Tớ hiện tại còn chưa nổi đến mức đấy a."
"Cậu phải suy nghĩ cho tương lai của mình, nhiều số tiếp thị lấy chuyện cũ làm lớn."
Sau tin nhắn này nối tiếp tin nhắn khác, "Cậu hoàn toàn không biết gì về bản thân mình cả."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Tô Đào trước kia không ít lần đến tập đoàn Hoàn Thế, xuống xe nhẹ nhàng quen thuộc đi về phía công ty, vừa mới đi vào đại sảnh công ty đang định đi thang máy lên lầu thì đã bị quầy lễ tân ngăn lại.
"Xin chào, thưa cô, thang máy này là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc chúng tôi, cô không thể đi."
Tô Đào liếc mắt nhìn cô ấy một cái, trước kia chưa từng thấy qua, hẳn là người mới tới, người trước đó làm việc ở đây rất nhiều năm, có biết cô.
"Cảm ơn, tôi biết rồi."
Tô Đào hơi gật đầu, đưa tay ấn lên trên. "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai, có hẹn trước không?"
Sắc mặt lễ tân trở nên nghiêm túc.
"Tôi tìm tam.... Tô Thừa." Vốn định nói Tam ca, lại nhớ tới trước mặt là lễ tân mới tới không biết cô, lời nói đến bên miệng lại sửa.
Lễ tân kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó đánh giá từ trên xuống dưới một chút, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, "Theo tôi tới đây."
1
Cô quay lại và đi đến bàn làm việc của quầy lễ tân.
Cửa thang máy đã mở, Tô Đào đành phải đi theo phía sau cô ta.
Lễ tân cúi đầu không biết đang suy tính cái gì, Tô Đào chỉ thấy cánh tay của cô ta không ngừng chuyển động, đợi nửa phút cũng không ngẩng đầu lên nói chuyện.
Tô Đào mím môi, mỉm cười khách khí hỏi, "Xin hỏi tôi hiện tại có thể đi lên được không?"
Nhưng ngữ khí của đối phương cũng không khách khí như vậy, "Cô có hẹn trước không?"
Nếu nói vừa rồi Tô Đào ảo giác trong mắt cô ta là khinh thường, như vậy giờ phút cô này hoàn toàn cảm nhận được trong giọng điệu của cô ta.
"Tổng giám đốc các cô nói, tôi tùy thời có thể tới tìm anh ấy."
Đây quả thật là lời nói ban đầu của Tô Thừa.
"Xin lỗi