"Ông nói gì?" Giọng Tô Thừa lộ ra tia nguy hiểm, khóe miệng giương lên độ cong âm lãnh, "Chọn ngày còn hơn gặp ngày*, đã sớm nghe nói ánh mắt đầu tư của Dư tổng độc đáo, còn có đạo diễn Trương, không bằng cùng nhau uống một chút?"
* Trước đây, người Trung Quốc làm việc gì cũng phải chọn ngày lành tháng tốt, như cưới hỏi, ma chay, động thổ tế lễ, thậm chí cả "tắm rửa", đây gọi là "chọn ngày". Thực ra ai cũng biết chọn ngày chẳng qua là một loại tâm lý thoải mái, ngẫu nhiên chọn ngày chưa chắc đã là xấu, bởi vậy mới có câu "thà trúng nắng còn hơn chọn ngày". Cứ để mọi chuyện tự nhiên, đã đến dịp nào đó cùng nhau, đừng chọn ngày khác gặp lại.
Nghe như đang mời, nhưng người đã tiếp xúc với anh mới biết, anh đang tức giận.
Ánh mắt Lý tổng nhìn về phía Dư Đức Chí nhiều hơn một tia oán giận, hợp tác hôm nay chỉ sợ là không được, đừng nhìn tuổi của hắn đều có thể làm cha của Tô Thừa, nhưng về sự nhạy bén trong kinh doanh và kỹ năng thìmột chút cũng không đấu được anh.
Hắn muốn khuyên lại không dám, vạn nhất liên lụy đến mình liền phiền toái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Đức Chí nghe được lời chất vấn của người trẻ tuổi này, tức giận từ đó mà đến, bỏ qua ánh mắt nhắc nhở và cảnh cáo của Lý tổng bên cạnh, những lời lẽ khó nghe của hắn lần lượt tuôn ra.
Lý tổng cuối cùng cơ hồ là dùng một loại ánh mắt nhìn người chết nhìn hắn.
Tô Thừa cười lạnh một tiếng, kéo cà vạt xuống, nhìn lướt qua mọi người trong đoàn làm phim, cuối cùng nghiêng đầu đặc trợ Hà Toại hội ý, mang theo một vệ sĩ lễ phép mời người ra ngoài.
Lý tổng cùng Dư Đức Chí giá trị tài sản không cách biệt lắm, hắn đối với người trẻ tuổi này tất cung tất kính, chắc là công tử nhà ông trùm nào đó.
Bọn họ còn tính là thức thời, lúc đi còn không quên kéo hai vệ sĩ nằm trên mặt đất ném ở cửa niệm sênh cư.
Mọi người đều đi rồi.
Hà Toại kéo Dư Đức Chí vào phòng, Dư Đức Chí hùng hùng hổ hổ, nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Hà Toại.
Vừa đi vào, Tô Thừa một cước liền đạp hắn xuống đất, còn đụng ngã mấy cái ghế, vừa định đứng lên lại bị đạp ngã xuống đất, mấy người đi theo đều im lặng dán vào chân tường đứng thẳng.
Tiếng kêu rên của Dư Đức Chí lớn hơn một tiếng, thanh âm kia nghe được người chung quanh hít thở một trận, đều nghĩ thầm Dư tổng thật sự là vô ích nhiều năm như vậy, một chút ánh mắt cũng không có, hôm nay xem như đá đến thiết bản.
"Nói cho tôi biết, ông vừa rồi đã làm cái gì?" Thanh âm Tô Thừa không nhẹ không nặng, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Dư Đức Chí bị đánh đến mặt mũi bầm dập, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi nhìn người trẻ tuổi trước mắt, đạo diễn Trương nhìn chân đều run rẩy, hắn so với Dư Đức Chí gầy yếu hơn nhiều, trong lòng suy nghĩ mình có thể không chống đánh