Sự Trở Lại Của Em Gái Quốc Dân

Chương 182


trước sau


"Ông nói gì?" Giọng Tô Thừa lộ ra tia nguy hiểm, khóe miệng giương lên độ cong âm lãnh, "Chọn ngày còn hơn gặp ngày*, đã sớm nghe nói ánh mắt đầu tư của Dư tổng độc đáo, còn có đạo diễn Trương, không bằng cùng nhau uống một chút?"

* Trước đây, người Trung Quốc làm việc gì cũng phải chọn ngày lành tháng tốt, như cưới hỏi, ma chay, động thổ tế lễ, thậm chí cả "tắm rửa", đây gọi là "chọn ngày". Thực ra ai cũng biết chọn ngày chẳng qua là một loại tâm lý thoải mái, ngẫu nhiên chọn ngày chưa chắc đã là xấu, bởi vậy mới có câu "thà trúng nắng còn hơn chọn ngày". Cứ để mọi chuyện tự nhiên, đã đến dịp nào đó cùng nhau, đừng chọn ngày khác gặp lại.

Nghe như đang mời, nhưng người đã tiếp xúc với anh mới biết, anh đang tức giận.

Ánh mắt Lý tổng nhìn về phía Dư Đức Chí nhiều hơn một tia oán giận, hợp tác hôm nay chỉ sợ là không được, đừng nhìn tuổi của hắn đều có thể làm cha của Tô Thừa, nhưng về sự nhạy bén trong kinh doanh và kỹ năng thìmột chút cũng không đấu được anh.

Hắn muốn khuyên lại không dám, vạn nhất liên lụy đến mình liền phiền toái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Đức Chí nghe được lời chất vấn của người trẻ tuổi này, tức giận từ đó mà đến, bỏ qua ánh mắt nhắc nhở và cảnh cáo của Lý tổng bên cạnh, những lời lẽ khó nghe của hắn lần lượt tuôn ra.

Lý tổng cuối cùng cơ hồ là dùng một loại ánh mắt nhìn người chết nhìn hắn.

Tô Thừa cười lạnh một tiếng, kéo cà vạt xuống, nhìn lướt qua mọi người trong đoàn làm phim, cuối cùng nghiêng đầu đặc trợ Hà Toại hội ý, mang theo một vệ sĩ lễ phép mời người ra ngoài.

Lý tổng cùng Dư Đức Chí giá trị tài sản không cách biệt lắm, hắn đối với người trẻ tuổi này tất cung tất kính, chắc là công tử nhà ông trùm nào đó.

Bọn họ còn tính là thức thời, lúc đi còn không quên kéo hai vệ sĩ nằm trên mặt đất ném ở cửa niệm sênh cư.

Mọi người đều đi rồi.

Hà Toại kéo Dư Đức Chí vào phòng, Dư Đức Chí hùng hùng hổ hổ, nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Hà Toại.

Vừa đi vào, Tô Thừa một cước liền đạp hắn xuống đất, còn đụng ngã mấy cái ghế, vừa định đứng lên lại bị đạp ngã xuống đất, mấy người đi theo đều im lặng dán vào chân tường đứng thẳng.

Tiếng kêu rên của Dư Đức Chí lớn hơn một tiếng, thanh âm kia nghe được người chung quanh hít thở một trận, đều nghĩ thầm Dư tổng thật sự là vô ích nhiều năm như vậy, một chút ánh mắt cũng không có, hôm nay xem như đá đến thiết bản.


"Nói cho tôi biết, ông vừa rồi đã làm cái gì?" Thanh âm Tô Thừa không nhẹ không nặng, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Dư Đức Chí bị đánh đến mặt mũi bầm dập, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi nhìn người trẻ tuổi trước mắt, đạo diễn Trương nhìn chân đều run rẩy, hắn so với Dư Đức Chí gầy yếu hơn nhiều, trong lòng suy nghĩ mình có thể không chống đánh

bằng hắn.

Trong lòng mơ hồ cảm thấy lửa giận của Tô Thừa không phải vì Dư Đức Chí mắng hắn, mà là bởi vì Tô Đào, cho nên cơ hồ Tô Thừa vừa nhìn qua, liền thú nhận hết thảy, nhưng lại rất thông minh bỏ mình ra ngoài.

Tô Thừa nghe xong, cả người lạnh như băng, từ trong ra ngoài toát ra lạnh lẽo, từng bước một đi về phía Dư Đức Chí đang nằm sấp trên mặt đất, ngồi xổm xuống nắm tóc hắn, "Khi dễ em gái tôi, ai cho ông lá gan này?"

"Hà Toại." Anh kêu một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy, mở bàn tay ra, Hà Toại đưa một cái thắt lưng, chính là cái mà Dư Đức Chí cởi xuống.

Đạo diễn Trương chứng kiến Hà Toại từ ngoài cửa lấy thắt lưng về, sau đó dùng vải cồn lau một lần, liền ở bên cạnh chờ toàn bộ quá trình, hắn quái dị nhìn anh một cái, trong lòng toát ra một từ, sạch sẽ.

Đầu tiên là cho hắn một chiếc thắt lưng, sau đó cho hắn một loạt cú đấm, Dư Đức Chí bị đánh đến mẹ cũng không nhận ra, khóc lóc cầu xin Tô Thừa buông tha cho hắn, Tô Thừa tựa như không nghe thấy, đánh mệt mỏi mới dừng tay.

Từng tiếng kêu rên truyền đến, ngoại trừ Hà Toại cùng các vệ sĩ, bộ dáng tất cả mọi người đều suy nghĩ trên mặt, thật sự quá thảm không đành lòng nhìn, bất quá hắn cũng là xui xẻo, ai có thể nghĩ tới hắn đùa giỡn chính là vị em gái bảo bối này.

"Hô ~ mệt chết tôi rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thừa lắc lắc cổ tay, "Ném người ra đi."

Mọi người: "..."

Dư Đức Chí: "..."

Rốt cục có thể không cần tiếp tục bị đánh, để lại nước mắt cảm động.

Lúc Hà Toại ném người ra ngoài, không biết có phải cố ý hay không, vô tư vừa vặn đập vào trên người hai vệ sĩ nghe tiếng giả bộ ngất xỉu ở cửa, ba người là sau khi Hà Toại rời đi, mới dìu nhau lên xe của mình.

Trong phòng, nhân viên phục vụ lục tục mang theo thức ăn, Tô Thừa nhúc nhích đũa trước, thấy mọi người bất động, cười nói một câu, "Đều ăn đi."

Mọi người mới luống cuống tay chân rót rượu, ăn đồ ăn, đạo diễn Trương uống một ngụm rượu đè lên kinh hãi, chợt nghe Tô Thừa nói: "Chuyện hôm nay nếu ai nói ra nửa chữ, cũng đừng trách tôi vô lễ kính lão."

"Vâng vâng." Mọi người vội vàng gật đầu, Trương Đạo thiếu chút nữa sặc ra một ngụm rượu, bởi vì hắn hoảng sợ bởi vì phát hiện Tô Thừa đang nhìn mình nói.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện